A Đao nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vu Noãn, lẳng lặng đi tới bên cạnh nàng ta, định bụng an ủi nàng ta mấy câu. Ấy thế mà, hắn nhận ra trên tay mình lúc này toàn là máu đen của thi thể, đành ngượng ngùng thu tay về, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Vu Noãn.
Dường như đã hiểu ra vì sao Vu Noãn và Kiều chưởng quỹ xuất hiện ở nơi này, A Đao nói:
“Khi chúng ta giao chiên, chình xung quanh có tới bốn, năm trăm người là người của núi Vu Tổ, nhưng trạng thái của bọn họ đều đã thay đổi hoàn toàn, không còn bình thường nữa.”
Khi ở lăng mộ của bá chủ Chung chủ, hắn cũng từng gặp phải đám xác sống như vậy. Vì thế, hắn biết rõ những người này đã không còn là người sống, hay trở về thành người sống được nữa.
Cho dù bọn họ đã thủ hạ lưu tình, nhưng những người này đã không còn khả năng khôi phục nữa.
Kiều chưởng quỹ thở dài một tiếng: “Vừa nãy khi nghe Khâu Đại kể về độc nhân, lão phu cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, bây giờ cùng lắm cũng chỉ tới đây để tiễn bọn họ một đoạn mà thôi.”
Thật là không trùng hợp, núi Vu Tổ này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không ngờ núi Vu Tổ đức cao vọng trọng, một sự tồn tại lâu đời như vậy, một đế chế hùng cường mạnh mẽ như vậy, cuối cùng chỉ còn lại hai “phản đồ” là bọn họ. Từ đây trở đi, núi Vu Tổ sẽ đổ nát hoang tàn, bị thời gian vùi lấp.
“Là ai làm?”
Đây là câu đầu tiên mà Vu Noãn nói kể từ lúc tới nơi này.
“Vũ Văn Tuyển.”
Vũ Văn Tuyển, tất nhiên Vu Noãn biết cái tên này, khi trước nàng là thánh nữ, cũng từng nói chuyện với người này đôi câu.
Hắn và cổ chủ có mối quan hệ rất sâu, thậm chí cổ chủ còn đưa cho hắn một tấm lệnh bài thông hành, đây chính đãi ngộ mà chỉ có trưởng lão mới được hưởng.
Nhưng chuyện của cổ chủ, bọn họ không thể nào nhúng tay vào. Có điều liệt tổ liệt tông nói không sai, không phải người đồng tộc, ắt sẽ hai lòng, cuối cùng núi Vu Tổ quả nhiên bị người ngoài này làm cho tan đàn xẻ nghé.
Tuy cổ chủ cũng chỉ gieo gió gặt bão, nhưng người bị liên lụy còn có cả bá tánh và người vô tội trong núi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì, chúng ta cũng giúp một tay, an táng cho bọn họ đi.”
Kiều chưởng quỹ vỗ lưng cháu gái mình, Vu Noãn gật đầu khe khẽ.
Tiểu Thiền ở đằng xa chạy tới: “A Đao ca, chúng ta ở hố chống đằng trước cũng có thi thể, có cần vác lên không?”
“Ừ.” A Đao gật đầu, nghĩ một lát, lại bảo: “Mình ta đi thôi.”
Dù sao Tiểu Thiền bọn họ cũng còn nhỏ tuổi, cạm bẫy đằng kia dù sao cũng nguy hiểm, dù sao kinh nghiệm đối phó với kẻ địch của hắn cũng phong phú hơn đôi chút.
A Đao hành lễ với Kiều chưởng quỹ, đang chuẩn bị rời đi, Vu Noãn lại gọi hắn về:
“Từ từ đã.”
“Sao?”
A Đao tò mò quay đầu lại, bỗng dưng ngửi được một mùi hương dịu dàng thân thuộc. Vu Noãn móc khăn tay từ trong ngực áo của mình ra, tỉ mỉ lau vết máu còn sót lại trên gò má của hắn.
Vu Noãn ngước mắt lên nhìn hắn: “Nói không chừng trong máu đen này còn có cả cổ độc, cẩn thận một chút.”
Trong khoảnh khắc này, A Đao không giỏi biểu đạt cảm xúc cũng phải cười híp cả mắt, hắn gật đầu đáp lại: “Nàng cũng cẩn thận.”
Kiều chưởng quỹ nhìn thấy tình hình như vậy thì cũng yên lòng.
Hai đứa nhỏ này ấy à, trong lòng vẫn yêu thương nhau lắm đấy.
Lại nói đến ba đôi vợ chồng trẻ ở Thần Tiên Cư này, hồ ly và đại tiểu thư thì tất nhiên không cần phải nói nhiều. Ở trước mặt đại tiểu thư, hồ ly chẳng khác nào một con cún dính chủ, lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi, sự nhiệt tình và săn sóc của hắn khiến cho tất cả mọi người cảm thấy rất ngọt ngào.
Còn về phần Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình kia, phu tử Phinh Đình người ta đối xử với lang quân của mình vô cùng tốt, dịu dàng hiền lương hết mực, mọi người chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra tình cảm giữa hai người tốt đẹp đến nhường nào.
Mà A Đao và Vu Noãn thì?
A Đao là một cái hũ nút bị đóng băng, Vu Noãn cũng là người có tính tình lãnh đạm, Kiều chưởng quỹ chỉ sợ hai người bọn họ ở chung với nhau sẽ đóng băng đối phương luôn.
Bình thường mọi người nhiệt tình tác học, hai người này cũng chỉ đối phó bằng cách hòa hoãn lại đôi chút, vốn chẳng để tâm gì tới chuyện này.
Mà nay thay, cuối cùng cũng trông thấy được sự ân cần của vợ chồng giữa hai người họ, Kiều chưởng quỹ xem như cũng được yên lòng.
Xem ra bao nhiêu đôi phu thê trong thiên hạ thì có bấy nhiêu cách chung sống khác nhau, ông ta không cần phải lo lắng làm gì.