Đám người A Đao xử lý thi thể bên bìa rừng tới tận khi trời tối, tới khi toàn bộ thi thể đều đã bị thiêu cháy thành tro, rồi chôn chỗ tro này ở bên cạnh ruộng lúa, bọn họ mới dọn được trở về Thần Tiên Cư.
Trên đường trở về, mọi người còn phát hiện ra tù trưởng đã bố trí trạm gác, hệ thống canh phòng ở khắp mọi nơi.
Có thể nhìn ra được mọi người cảm thấy hốt hoảng thế nào sau trận chiến diễn ra vào sáng hôm nay.
Tuy nhiên, điều này cũng rất dễ hiểu, làm gì có người bình thường nào trông thấy xác sống mà không kinh hồn táng đảm cơ chứ?
Khi mọi người đang bận rộn xử lý mọi chuyện ở bên ngoài, Bạch Quân Quân vẫn còn đang hôn mê.
Hồ ly trấn an mọi người, hết lời bảo đảm Bạch Quân Quân chỉ đang ngủ mà thôi, khi tỉnh lại sẽ khỏe mạnh như bình thường, mọi người nghe vậy mời an tâm đôi chút.
Sau đó, hồ ly lên lầu.
Nhìn thấy đại tiểu thư vẫn chưa có dấu hiệu thức giấc, mà nàng lại dơ dáy như vậy, Lý Văn Li đành phải dùng khăn thấm nước ấm, lau người cho đại tiểu thư.
Trong khoảng thời gian này, hai người thường chuyện “tiếp xúc da thịt” với nhau trong tình trạng tỉnh táo, cho nên đối với chuyện hầu hạ thê tử này, hồ ly đã thạo việc lắm rồi.
Hắn thạo việc lau hết máu đen bẩn thỉu vẫn còn dính trên người đại tiểu thư, sau đó mới thay cho nàng một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Tuy nhiên, khi thắt khuy áo cho đại tiểu thư, đột nhiên, Bạch Quân Quân động một đậy, ngay sau đó, đôi mắt đẹp đẽ trong veo mở bừng.
Lý Văn Li cực kỳ vui mừng, còn chưa kịp nói gì để bày tỏ niềm vui, Bạch Quân Quân đã nhướng mày: “Hồ ly… Chàng điên thật rồi đấy à.”
“?”
Lý Văn Li cực kỳ khó hiểu.
Bạch Quân Quân tự đưa tay ra cài lại khuy áo cho mình: “Chàng đúng thật là, ta đã bất tỉnh nhân sự rồi mà chàng vẫn còn nghĩ tới chuyện này.”
Giờ này rồi mà còn lột quần áo của nàng, có cần không biết xấu hổ như vậy không hả.
Lý Văn Li: “…”
Bạch Quân Quân thắt cúc áo xong xuôi, còn không quên đưa tay sờ ngực mình, lúc này miệng vết thương của nàng đã ngừng nhỏ máu, phía bên trên còn được đắp thuốc trị thương.
Đây rõ ràng là do hồ ly làm, Bạch Quân Quân bình tĩnh ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó bảo: “Cảm ơn nhé.”
Nhưng ngay sau đó, Bạch Quân Quân bỗng phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, cho đến tận bây giờ, trên người hồ ly vẫn dính toàn là máu. Hơn nữa, chỗ máu đen nhơ nhuốc đó cũng đã cứng lại từ lâu, nàng không khỏi kinh ngạc vì chuyện này, bèn nhấc chân đạp hồ ly đang ngồi bên mép giường xuống.
“Mẹ nó, chàng còn chưa tắm rừa mà đã bò lên đây rồi, giường này của chúng ta chỉ có một cái chăn thôi đó!”
Lý Văn Li: “…”
Mẹ kiếp, hắn có còn chút chỗ đứng nào trong cái nhà này không!
Bà xã bị thương làm cho hắn sợ chết khiếp, bà xã tình lại rồi vẫn tiếp tục hành hạ hắn, thanh máu trống rỗng rồi có biết không hả!
“Không không vì hầu hạ nàng, bảo vệ nàng, ta có thể lôi thôi lếch thếch như vậy được hay sao?”
Hồ ly vừa ấm ức lại vừa giận dỗi.
“Ờm…” Bây giờ Bạch Quân Quân mới muộn màng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi bọn họ đấu với đám xác sống kia, trời vẫn còn sáng bạch, không ngờ mới đó mà đã tới tối muộn, đến chính nàng cũng chẳng ngờ mình đã hôn mê lâu như vậy.
Nghĩ đến chuyện hồ ly ở bên mình cả ngày nay, Bạch Quân Quân bỗng thấy chột dạ, lặng lẽ xuống giường bảo: “Ta hiểu lầm chàng rồi, đừng buồn mà, cùng lắm thì bây giờ ta tắm rửa, thay quần áo cho chàng là được chứ gì.”
Lý Văn Li bĩu môi: “Được rồi, nàng mau mau lên giường năm đi, đừng có để miệng vết thương bị rách ra nữa.”
Miệng vết thương bị quái thạch gây ra, chỉ có thể tĩnh dưỡng nghỉ ngơi như người mình thường thì mới bình phục, dị năng chẳng có tác dụng gì với vết thương này cả.
Lý Văn Li không hề muốn đại tiểu thư đau đớn vì những vết thương ấy.
Hắn trấn an đãi tiểu thư mấy câu, sau đó đứng dậy đi tắm rửa phần mình.
Nhân lúc hồ ly đi tắm, Bạch Quân Quân nhanh chóng hồi tưởng lại lý do mình hôn mê bất tính lúc sáng nay.
Đợi hồ ly mặc đồ ngủ thoải mái dễ chịu bước ra khỏi phòng tắm, Bạch Quân Quân hào hứng lại gần mà kể: “Hồ ly, hình như ta đã phát hiện ra một chuyện khó lường lắm.”
“Chuyện gì?” Lý Văn Li nhướng mày.
Bạch Quân Quân nói: “Hình như dị năng hệ địa của ta... mạnh lên rồi.”