Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1164 - Chương 1164. Thanh Vĩ Hiện Thế

Chương 1164. Thanh Vĩ hiện thế Chương 1164. Thanh Vĩ hiện thế

Tiếp theo đó, thân thể của giọt nước nhỏ phải chịu khống chế mà càng lúc càng trở nên to lớn, năng lượng bị đè nén trong cơ thể nó nháy mắt được giải phóng. Khi giọt nước nhỏ cảm thấy mình sắp bị ép cho ngạt thở tới nơi, bỗng nhiên có thứ gì đó nóng hầm hập đâm xuyên qua bụng nó.

Nhìn kỹ lại, ấy thế mà lại là thanh sắt vừa mới được rèn đỏ hỏn khi nãy.

“!!!”

Giọt nước nhỏ muộn màng phát hiện ra cảm giác nóng hừng hực trong người, u hu hu, cái tên đáng sợ này không phải người nữa rồi, còn có thể dùng cách như thế để hành hạ nó nữa chứ.

Giọt nước nhỏ run cầm cập, nó sợ bị nhiệt năng này làm cho bốc hơi khỏi thế gian, vội vàng dùng sức mạnh của mình để áp chế. Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của nó, thanh sắt kia cuối cùng cũng nguội đi.

Lý Văn Li trông thấy huyền thiết bị hun cho đỏ hỏn trở lại màu đen, hắn mỉm cười dùng dị năng hệ phong lôi nó ra, sau đó lại nhét vào ngọn lửa.

Cứ như thế, cây bắt ruồi đứng dưới đất bằng, trơ mắt nhìn thanh sắt trong không trung được nung nóng rồi lại nhúng vào nước, nguội được một chút lại bị ném vào ngọn lửa.

Nói tóm lại, giọt nước nhỏ thảm, ngọn lửa thảm, mà khối sắt kia thì còn thảm hơn nhiều.

Hồ ly đứng ở đây nghịch lửa suốt cả một đêm không chán.

Khi ánh mắt trời xuyên qua những áng mây, tia nắng ban mai chiếu sáng lên khu rừng, phía hồ nước bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Như thể có ai đó đang chiếu đèn phản quang, ánh sáng màu xanh lục này phóng lên tận trời cao, thậm chí cuồng phong còn thổi vù vù, nghe qua chẳng khác gì tiếng rồng thét, hổ gầm.

Sơn Hải tiên sinh thức cả một đêm trông coi việc chế tạo đang ngáp ngắn ngáp dài trở lại Thần Tiên Cư, đột nhiên nghe thấy bên kia ruộng lúa truyền tới một âm thanh kinh người như thế

Ông ấy vừa quay đầu lại đã trông thấy một luồng ánh sáng xanh phóng thẳng lên trời cao từ nơi xa xôi nào đó, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện mây ngũ sắc.

Sơn Hải tiên sinh ngạc nhiên: “Bầu trời xuất hiện dị tượng… Chẳng lẽ... chẳng lẽ có kỳ trân dị bảo ra đời???”

Ở phía bên kia hồ nước, Lý Văn Li nhẹ nhàng bật người lên cao, đoạt lấy trường kiếm đang lơ lửng giữa không trung. Trải qua cả một đêm mài giũa, cuối cùng thanh kiếm này cũng đã thành hình.

Trường kiếm thời xưa dường như đều có ý nghĩa của riêng mình, được rèn bằng cả thủy linh và hỏa linh, thân kiếm được khắc lên rất nhiều hoa văn quái dị.

Hơn nữa, được rèn bằng nhiệt độ cực nóng và tốc độ làm nguội đáng kinh ngạc, thân kiếm trong veo một màu phỉ thúy, chẳng khác nào kiếm ngọc, càng về phía mũi kiếm, màu sắc càng trong hơn. Chẳng trách tên của nó là Thanh Vĩ.

Lý Văn Li nắm thanh kiếm trong tay, thuận tay múa vài đường, tiếng vèo vèo do kiếm xé gió vang lên, sát khí kinh người.

Giọt nước nhỏ vất vả cả một đêm đã mệt lử người, hỏa linh cũng trở lại cơ thể của Lý Văn Li, chỉ có cây bắt ruồi xem biểu diễn cả một đêm, bây giờ tinh thần vẫn cực kỳ phấn chấn.

Vẻ mặt của nó như đang nói: Chúc mừng chủ tử có được bảo vật hiếm có trên đời!

Bộ dạng nịnh hót này của nó đúng là chẳng có ai bì được.

Lý Văn Li bật cười: “Các ngươi đều vất vả rồi, vào không gian nghỉ ngơi một thời gian đi đã.”

Dứt lời, hắn vung tay lên, thủy linh và cây bắt ruồi đều bị ném thẳng vào trong không gian.

Hai người bạn bị mất đi tự do: “...”

Lý Văn Li cũng chỉ muốn tốt cho bọn nó, tuy rằng rừng cây rộng lớn, vô cùng tự do tự tại, nhưng linh khí ở đây chẳng thể nào bì được với không gian.

Hỏa linh ở trong thân thể hắn cũng coi như có chỗ thu thập linh khí, nhưng tiểu thủy linh tối hôm qua đã phải hao tổn rất nhiều sức lực, nếu không kịp thời bổ sung, linh lực của nó sẽ biến mất, sau đó trở thành một vũng nước bình thường thì toi.

Vì thế, ném bọn chúng vào không gian là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cả cây bắt ruồi lẫn thủy linh đều chẳng thích ở trong không gian, đột nhiên bị ném vào không gian, chúng nó đều cảm thấy khó chịu.

Nhưng cảm giác khó chịu còn chưa qua, bọn chúng đã bắt đầu kinh ngạc.

Trời ạ, nhớ trước đây khi chúng nó còn ở chỗ này, lúc nào cũng cảm thấy nơi đây vô cùng chật hẹp, bây giờ cảm giác chật chội kia lại càng rõ ràng hơn.

Khoảng sân vốn rộng hơn một trăm mét vuông khi ấy tốt xấu gì cũng có vài chỗ mọc cỏ dại mà bọn nó có thể đi qua đi lại, nhưng bây giờ không hiểu sao trong sân lại chất đầy đồ vật.

Đủ thứ đồ luôn!

Bình Luận (0)
Comment