Hồ ly trước mặt vừa mới hỏi, cây bắt ruồi đã gật đầu, tỏ ý mình biết đáp án.
Vì thế cây bắt ruồi đưa hắn đi cả một quãng đường dài, đi qua trại gia sức, sau đó lại đi qua đồng ruộng mênh mông, cuối cùng dừng chân ở bên cạnh hồ nước ở phía cuối bìa rừng, lá cây còn chỉ xuống hồ nước như chân chó.
Cây bắt đúng là loài vật đã thành tinh, ngoại trừ việc không biết nói, những chuyện khác nó cũng chẳng kém cạnh loài người là bao.
Lý Văn Li cảm thấy buồn cười, bèn xoa đầu nó: “Cảm ơn nhé.”
Nghe được lời cảm tạ của Lý Văn Li, cây bắt ruồi vui vẻ chạy vòng vòng quanh chân hắn, chẳng khác nào bộ dạng mừng như điên của đám chó nuôi trong nhà.
Khi đó, giọt nước nhỏ đang thoải mái ngâm mình trong hồ nước trông thấy cây bắt ruồi đáng bị giết ngàn lần kia lại bán đứng mình, tất nhiên là nó vô cùng hoảng loạn, chuẩn bị co giò bỏ chạy.
Chủ nhân định đưa nó trở về cái nơi chật hẹp đó hay sao?
Đáng giận, nó vẫn còn chưa chơi đủ có mà, nó không muốn đi đâu hết.
Nhưng giọt nước nhỏ còn chưa kịp trốn đi đã bị ai đó điều khiển, lơ lửng trên không trung.
Nó chột dạ, cực lực vùng vẫy hòng thoát khỏi gọng kìm do Lý Văn Li tạo ra.
“Thứ này định trốn chủ nhân của mình hay sao.”
Giọt nước: Phải phải phải.
“Còn trốn nữa thì ta hành chết mi.” Lý Văn Li thản nhiên buông ra một câu, sau đó giao giọt nước cho cây bắt ruồi canh chừng.
Đây là đích thị là điều phiền hà nhất khi vật còn chưa nhận chủ.
Chưa nói tới hỏa linh trong cơ thể hắn, nhìn cây bắt ruồi nhà người ta mà xem, nó trung thành đến thế cơ mà.
Khi trước hắn mượn hoa dâng Phật giao lại thủy linh này cho đại tiểu thư, ai ngờ thứ này còn ỷ vào việc bọn họ vẫn còn chưa có quan hệ ràng buộc, nên mới được sủng mà kiêu.
Hiện giờ cây bắt ruồi dùng lá cây lay giọt nước, vẻ mặt cũng cực kỳ ác nhân thất đức, ê ê a a uy hiếp nó đủ trò.
Giọt nước: “...”
Lúc này Lý Văn Li không rảnh bận tâm đến giọt nước nữa, mà đưa mắt nhìn địa hình xung quanh.
Thật ra nơi này cũng đã đủ kín đáo rồi, không có ai quấy rầy, vừa hay có thể để hắn từ từ chế tạo vũ khí.
Mới nãy nghe được những lời chỉ dạy của Sơn Hải tiên sinh, trong lòng hồ ly cũng coi như đã có nền móng rồi.
Bản vẽ tuyệt diệu, hắn có.
Ngọn lửa bất diệt, hắn có.
Công cụ rèn kiếm, hắn có.
Cái hồn của người rèn kiếm, hắn cũng có.
Hơn nữa, ngọn lửa bất diệt mà hắn sử hữu còn là hỏa linh có xuất thân từ núi lửa ngàn năm ở thành Phục Ba, công cụ rèn kiếm còn là thứ tự nhiên như gió trời, làm gì có thứ gì làm vật chứa tốt hơn gió, làm đồ rèn lợi hại được hơn gió cơ chứ?
Từ xưa đến nay, Thanh Vĩ có hình dạng thế nào hắn cũng chẳng bận tâm, nếu như có cơ hội được đúc lại, vậy thì hắn sẽ rèn ra một chiếc Thanh Vĩ thuộc về chính hắn!
Lý Văn Li vứt bản vễ Thanh Vĩ kia lên không trung, sau đó vung tay trái lên, một ngọn lửa nháy mắt đã xuất hiện, bao bọc khối huyền thiết.
Khi bản vẽ sắp rơi xuống đất, một luồng gió bỗng túm lấy nó, sau đó thả nó vào trong ngọn lửa.
Lúc đó cây bắt ruồi và giọt nước chứng kiến cảnh này cũng ngẩn cả người. Nam nhân này thật là đáng sợ, sát khí tỏa ra quanh người hắn thật là đáng sợ. Còn nữa, ngọn lửa toát ra từ người hắn thật con mẹ nó nóng quá đi thôi.
Giọt nước lệ đổ thành hàng, đây là nguyên nhân khiến cho nó liều mạng muốn trốn thoát chứ đâu. Tuy người khác không nhìn thấy, nhưng bất cứ lúc nào nó cũng có thể cảm nhận được, cái tên đáng sợ này nhất định là khắc tinh của cuộc đời nó. Chỉ cần không cẩn thận chút thôi, nó sẽ bị cái tên này nướng chín luôn mất, u hu hu.
Lý Văn Li không rành bận tâm tới cây bắt ruồi và giọt nước, hắn hết sức chăm chú điều khiển ngọn lửa, cảm nhận được khối huyền thiết cứng như đá kia dần được nung lỏng, hồ ly điều khiển gió bóp nặn nó đủ kiểu. Trước sự trui rèn của gió, khối huyền thiết kia dần dần có được hình hài.
Đúng vào lúc này, Lý Văn Li bắt đầu chuyển sự chú ý về phía giọt nước.
Sau đó, hắn lại bắt đầu chỉ tay, giọt nước bị cuốn vào không trung, giọt nước nhỏ cảm thấy toàn thân mình mát lạnh, vô cùng dễ chịu.