Không phải Sơn Hải tiên sinh định làm mình làm mẩy với người khác, mà đúng là vì nơi này còn thiếu rất nhiều nguyên vật liệu.
Nếu muốn chế tạo ra đao, thương, rìu, gậy tầm thường thì không phải chuyện gì khó. Nhưng nếu như muốn rèn ra binh khí quý giá, vậy thì đây không phải chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu thợ rèn đổ mồ hôi sôi nước mắt, nhưng lại chẳng có bao nhiêu thanh kiếm xứng với hai chữ “danh kiếm”.
Ông ấy chỉ cần nhìn tôi cũng biết mấy khối huyền thiết này là bảo vật vô cùng tinh diệu, nếu như cứ rèn qua loa, để phí mất bảo vật thì đáng tiếc lắm.
“Ngài chỉ cần dạy ta phương pháp là được.” Hai mắt Lý Văn Li sáng ngời.
Thật ra hắn có cầm binh khí hay không cũng chẳng khác gì nhau, nhưng hôm nay nhìn thấy Vũ Văn Tuyển cầm Bạch Lâu rồi tự coi mình là đệ nhất thiên hạ, hắn nghĩ mà cay hết cả mắt.
Lần sau chạm mặt, nhất định hắn phải chính tay đâm chết tên kia. Cách tốt nhất tất nhiên là phải có thực lực, tài lực, chiến lực, vũ khí, bất kể là về phương diện nào hắn cũng phải áp đảo.
Đây mới là là đòn chí mạng thật sự!
Sơn Hải tiên sinh thấy vẻ nghiêm túc trong mắt hồ ly bèn gật đầu.
Hẳn là do Quân Quân nha đầu bị thương, hắn đã phải chịu đả kích không hề nhẹ, khối huyền thiết này dù sao cũng thuộc về hồ ly bọn họ, định sử dụng như thế nào cũng là quyền của bọn họ mà thôi.
Sơn Hải tiên sinh không chấp nhất thêm nữa, chỉ dặn A Đao mau mau dẫn dắt mọi người mau chóng hoàn thành khuôn đúc xe nỏ, còn ông ấy thì đưa hồ ly đến bên cạnh xưởng làm dụng cụ để chỉ dạy.
“Chuyện đúc kiếm này ấy mà, có thứ phàm phu tục tử, mà cũng có thần khí, vật tầm thường thì chẳng cần nói làm gì, nhưng nếu như muốn đúc ra thứ thần khí có một không hai trên đời thì không được thiếu thứ gì cả, một là bản vẽ tuyệt diệu, hai là ngọn lửa bất diệt, ba là công cụ dùng để đúc kiếm, bốn là cái hồn của người đúc kiếm. Bản vẽ tuyệt diệu thì chúng ta có đây, nhưng về ngọn lửa bất diệt, và dụng cụ rèn kiếm…”
Sơn Hải tiên sinh lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ngọn lửa bất diệt là thứ gì?”
“Ngọn lửa bất diệt là thứ không khác gì dung nham, mồi lửa lấy từ dung nham trong núi lửa. Có được ngọn lửa như thế, chúng ta mới rèn được bảo vật hiếm có trên đời, củi khô bình thường chẳng tạo ra được lửa lớn, không thể luyện ra được báu vật cao cấp.”
“Vậy dụng cụ dùng để rèn thì sao?”
“Nghĩa cũng như tên, trong quá trình rèn kiếm, chúng ta cần phải có các loại găng tay và búa rèn, nhưng ai cũng biết ngọn lửa bất diệt nóng vô cùng, còn có thể thay đổi được hình dạng của khối huyền thiết kia theo như ý muốn của mình, đây cũng không phải thứ có thể tạo ra chỉ trong một sớm một chiều. Công cụ bình thường không thể làm được đâu.”
Hai thứ này cũng là khó khăn lớn nhất của người rèn kiếm.
Suy cho cùng, nói tới vũ khí tuyệt diện, nếu như đi vào hang cùng ngõ hẻm vẫn có thể bắt gặp, cãi hồn của người rèn kiếm cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm, chỉ có hai vấn đề kia là nan giải mà thôi.
Hồ ly nghe đến đó lại bật cười, hắn nhìn về phía Sơn Hải tiên sinh, tò mò muốn biết chi tiết về việc phải đúc kiếm ra sao, sau đó khiêng một khối huyền thiết rời đi.
“?”
Sơn Hải tiên sinh nhìn hồ ly đi xa, trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì vậy hả.”
Ý của ông ấy là, hắn có đinh đưa ông ấy theo hay không.
Hồ ly dừng bước, quay đầu lại cười: “Nơi này không thể không có ngài, vấn đề phòng thủ của quân ta trông cậy cả vào Sơn Hải tiên sinh.”
Tuy rằng hồ ly nói không sai, nhưng Sơn Hải tiên sinh cứ cảm thấy hắn đang có ý không muốn dẫn mình theo cùng, tất nhiên là không được vui cho lắm.
Cái tên này không thèm đưa ông ấy theo.
Hồ ly khiêng khối huyền thiết, chập rãi rời khỏi xưởng chế tạo, khi ra khỏi xưởng chế tạo, hắn vô tình gặp được cây bắt ruồi, thế là bèn búng tay một cái.
Cây bắt ruồi chú ý tới Lý Văn Li, lập tức há miệng chạy tới.
Hồ ly hơi khom lưng cúi đầu nhìn cây bắt ruồi chẳng khác nào chú chó lớn kia mà bảo: “Ngươi có biết giọt nước nhỏ chạy đi đâu mất rồi không?”
Từ khi hắn đi về phía con sông của nơi vô chủ, vì để củng cố mạch nước, hồ ly đã để giọt nước nhỏ trong không gian ra ngoài này làm việc.
Mới chớp mắt đã qua hai tháng, vậy mà thứ ấy vẫn như chó đuổi theo bánh bao nhân thịt, có đi mà không có về.
Tới lúc nên để nó quay về đây lao động rồi.