Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1161 - Chương 1161. Canh Thập Toàn Đại Bổ

Chương 1161. Canh thập toàn đại bổ Chương 1161. Canh thập toàn đại bổ

Hai đứa nhỏ đáng yêu vội vàng dòi Bạch Quân Quân đến trước bàn để dùng cơm.

“Vì để bồi bổ cho trưởng tỷ, bọn muội đã giết một con gà, để nấu canh gà cho trưởng tỷ.”

Bạch Táp Táp vừa nói vừa mở nắp niêu đất, chỉ trong thoáng chốc, hương thịt gà và hương nhân sâm hòa quyện với nhau đã tỏa khắp gian phòng.

Tất nhiên gà này đến từ chuồng gà, nhưng bấy lâu nay mọi người ở đây đều chẳng mấy khi ăn. Mọi người ăn ý muốn để cho bọn chúng sinh sôi nảy nở, sau đó mới bắt để ăn.

Tuy nhiên, biết Bạch Quân Quân bị thương mà hôn mê bất tỉnh, mọi người đều lo lắng vô cùng, chỉ hận không thể giết hết cả gia cầm gia súc, gà, vịt, ngựa, chó, mèo gì đó cho nàng tẩm bổ điều dưỡng sức khỏe.

Sau đó, trong vô số nguyên liệu chế biến, Đan Hạc tiên sinh đã vung tay lên, quyết định chọn một con gà, Bạch Táp Táp cũng đóng góp cả cây nhân sâm ngàn năm đã bị cắt mất vài miếng của mình.

Cứ như thế, chính tay Đan Hạc tiên sinh xuống bếp, một lúc lâu sau, món canh thập toàn đại bổ ra lò.

Đan Hạc tiên sinh nói rằng, canh này chỉ có đương kim hoàng đế mới có quyền hưởng thụ, Quân Quân nha đầu được hưởng lời rồi.

Đương nhiên, chủ yếu là nhờ Táp Táp đưa ra cây nhân sâm ngàn năm kia,món bảo vật này quá quý giá, mới cắt có vài miếng ông ấy đã cảm thấy xót xa.

Thứ bảo vật hiếm có trên đời này, chắc chắn là bảo bối giáp cải tử hoàn sinh, dùng bao nhiêu hao tổn bấy nhiêu đó.

Táp Táp kể vắn tắt quá trình nấu canh của mọi người.

Bạch Quân Quân gật đầu, nói mới nhớ ở thành Phục Ba bọn họ đâu chỉ bắt được mỗi một cây nhân săm, mà là tới năm, sáu cây, hiện giờ đều đang được bỏ trong không gian kia kìa.

Nếu Đan Hạc tiên sinh có hứng thú, vậy thì cứ tặng cho ông ấy một cây, để ông ấy từ từ nghiên cứu là được.

Sau đó Bạch Quân Quân bắt đầu nhấm nháp chén canh gà này. Suốt cả quá trình, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ chẳng khác nào hai tùy tùng theo hầu bên cạnh nàng, đều nhìn chằm chằm nàng, không rời mắt một giây, bọn nhỏ sợ nàng đột nhiên biến mất.

Xem ra chuyện nàng té xỉu ngày hôm nay đã dọa cho mọi người sợ hãi rồi.

Bạch Quân Quân vừa bất lực vừa buồn cười, chỉ đành xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó chia sẻ chén canh Thập Toàn Đại Bổ này với bọn chúng.

Ấy thế mà hai người bạn nhỏ này vô cùng có lập trường và nguyên tắc, sống chết không chịu ăn, lại còn nhìn chằm chằm Bạch Quân Quân, bắt nàng phải ăn sạch sành sanh, không bỏ sót giọt nào mới bằng lòng bỏ qua.

Ở phía bên này, tỷ đệ Bạch gia đang diễn một màn tỷ đệ tình thâm, Lý Văn Li thì đã rời khỏi địa phận Thần Tiên Cư, tức tốc tới xưởng chế tạo của Sơn Hải tiên sinh.

Bây giờ trong xưởng vẫn còn giăng đèn sáng trưng. Bị Vũ Văn Tuyển đại náo một phen, mọi người đang gắng sức chế tạo đồ dùng phục vụ đời sống đã bắt đầu gác việc phụ lại, bắt đầu nghiên cứu vũ khí dùng để phòng ngự.

Cũng do sống cuộc đời an nhàn hạnh phúc ở nơi vô chủ trong thời gian quá dài, mọi người cũng quên béng mất bên ngoài vẫn là mưa máu gió tanh.

Nếu không phải Vũ Văn Tuyển đột ngột đánh vào đây, bọn họ vẫn có thể đắm chìm trong cuộc sống không có gì phải lo nghĩ này.

Hiện giờ, sự không mời mà tới của Vũ Văn Tuyển đã khiến cho bọn họ phải xốc lại tinh thần, Sơn Hải tiên sinh dù sao cũng chẳng ngồi yên được nữa, chờ đám người A Đao xử lý xong thi thể trở về, ông ấy lập tức triệu tập bọn họ tới đây để hỗ trợ chế tạo vũ khí.

Mấy thứ khác thì chưa nói tới, trước tiên cứ làm ra mấy cái xe nỏ cỡ lớn uy hiếp quân địch đã.

Sơn Hải tiên sinh đang hướng dẫn một đám nhân công chế tạo vũ khí, Lý Văn Li đã tới nơi.

“Ngươi không ở lại chăm sóc nha đầu Quân Quân cho tốt, sao lại tới đây làm gì?” Sơn Hải tiên sinh lấy làm lạ.

“Ta muốn tới đây học hỏi ngài, xem nên chế tạo binh khí như thế nào.” Lý Văn Li nở nụ cười ấm áp.

“Binh khí?” Sơn Hải tiên sinh động não một lát, chẳng mấy chốc đã hiểu ra Lý Văn Li đang muốn nói gì.

“Ngươi đang nói tới chỗ huyền thiết kia sao?”

Lần trước, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li từng đưa cho ông ấy rất nhiều huyền thiết. Chỗ huyền thiết này vô cùng huyền diệu, nhưng vì công cụ chế tạo ở đây còn khan hiếm, lò luyện cũng chẳng có, Sơn Hải tiên sinh vẫn luôn giữ lại chưa dùng tới.

Ấy thế mà bây giờ Lý Văn Li lại có ý nhắc đến nó.

“Phải.”

Quả nhiên, Lý Văn Li gật đầu.

“Phương pháp tinh luyện thì ta dạy được, nhưng trước mắt ở đây không đủ điều kiện để hoàn thành.”

Bình Luận (0)
Comment