Chế tác vỏ đao dĩ nhiên là Sơn Hải tiên sinh, Vũ Văn Loan Phi khăng khăng muốn giúp đỡ, không nói làm chủ lực, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ điêu khắc chút hoa văn cũng tốt mà.
Đây chính là Thanh Vĩ! Tuyệt thế danh kiếm Thanh Vĩ đó!
Nếu hắn có thể móc nối với Thanh Vĩ, thì lại cách tuyệt thế công tượng gần hơn một bước, cho nên cơ hội này hắn nhất định phải tranh thủ.
Lý Văn Li nhìn thấy Vũ Văn Loan Phi tràn đầy nhiệt huyết và mơ ước, hắn chỉ có thể gật đầu.
Thế là Vũ Văn Loan Phi vui vẻ ôm lấy hắn, vỗ liên tục.
Lúc mọi người ở đây khí thế ngất trời vì chế tạo gấp vỏ kiếm cho Thanh Vĩ, đột nhiên tù trưởng và một đám người đứng gác của thôn Hỏa tộc xông vào.
"Không xong rồi, không xong rồi, bên ngoài... Bên ngoài lại bị người bao vây rồi."
"Cái gì?" Tất cả mọi người biến sắc.
Lý Văn Li cũng không nghĩ tới, Vũ Văn Tuyển vậy mà lại đánh giết quay lại.
Hắn cười lạnh một tiếng, cầm Thanh Vĩ đi ra ngoài.
"Thiên Đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới!"
Nhìn thấy Lý Văn Li dẫn đầu đi ra ngoài, mọi người vội vàng muốn đuổi theo.
Lý Văn Li thản nhiên nhìn bọn họ một cái nói: "Lần này, tất cả mọi người không cần đi, một mình ta đối phó là được."
"Như vậy sao được! Chúng ta không có khả năng chỉ để một mình ngươi đi!"
Mọi người cùng nhau lắc đầu, thậm chí thôn hoả tộc vẫn luôn canh giữ ở cửa đã xếp đội xong, dáng vẻ muốn cùng người liều mạng thề sống chết bảo vệ gia viên.
Lúc này, Bạch Quân Quân cũng từ phủ Thần Tiên đi ra, nàng im lặng nhìn thoáng qua hồ ly: "Hồ ly thối, đánh nhau không gọi ta. Hơn nữa nếu như tất cả mọi người muốn đi, vậy vẫn theo quy củ cũ thôi, nữ nhân lão nhân ở lại, còn lại muốn lên thì đều lên. Mình trực tiếp đánh cho bọn họ không dậy nổi, tránh cho bọn họ thường xuyên chạy tới quấy rối."
Lời này của Bạch Quân Quân rất được lòng mọi người, bọn họ kích động khua vũ khí trên tay nói: “Đánh cho bọn họ không dậy nổi! Đánh cho bọn họ không dậy nổi! Đánh cho bọn họ không dậy nổi!"
Lý Văn Li nghe khẩu hiệu hiện đại hóa này, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hắn yên lặng gãi mũi gật đầu nói: "Vậy thì... Đi thôi."
Cứ như vậy, các chủ nhân của Vùng đất vô chủ lại nâng vũ khí của mình lên, dưới sự dẫn đầu của Lý Văn Li và Bạch Quân Quân khí thế hung hăng đánh ra ngoài.
...
Bên ngoài rừng cây quả nhiên tụ tập một đống binh lính mặc giáp, bọn họ có vũ khí tiên tiến, mười chiếc Liên Nỗ Xa mở đường, đã giết sạch thủ vệ cuối cùng ở Tam Xá Khẩu.
Mà hiện tại bọn họ đang tụ tập ở biên giới của Vùng đất vô chủ không biết nên đi vào hay không.
Dù sao truyền thuyết Vùng đất vô chủ khủng bố nhiều lắm, bọn họ nghe được tin tức tới, nhưng lại phát hiện tình hình căn bản không giống như lời đồn, chỉ sợ trong đó có dối trá.
Lúc mọi người ở đây trì hoãn không tiến vào, trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng động.
Bọn họ cũng không dám khinh thường, trước tiên xếp Liên Nỗ Xa đến đằng trước, các tướng sĩ dùng khiên ngăn ở đằng trước, khẩn trương lại cẩn thận chờ đợi quân địch.
Đợi trong rừng mơ hồ truyền đến bóng người, người cầm đầu lúc này mới nhẹ nhàng ra lệnh: "Bắn tên!"
Các tướng sĩ nghe thấy mệnh lệnh, một mạch kéo chốt mở Liên Nỗ Xa ra, mũi tên như lông trâu bắn ra, soạt soạt bay về phía bóng người bên kia.
Lý Văn Li cảm nhận được nguy hiểm đến, nhẹ nhàng huy động tay, một trận gió kỳ lạ thổi tới cản trở những mũi tên này tiến lên, cổ tay Lý Văn Li lại xoay chuyển, những mũi tên kia lập tức quay đầu bay về phương hướng lúc đến.
Người cầm đầu nhìn thấy mũi tên quay đầu, hốt hoảng hô: "Bày trận! Ngăn địch!"
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Quân Quân hơi híp mắt, chỉ cảm thấy quen tai.
Bên này, Lý Văn Li cũng cảm nhận được, hắn lưu loát thu tay lại, gió biến đổi trở nên yếu ớt mũi tên lốp bốp rơi xuống đất.
Vũ Văn Kỳ trở về từ cõi chết thở phào một hơi.