Nhìn thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt này, Vũ Văn Kỳ chìm vào trạng thái sững sờ, giây tiếp theo lại nhìn thấy một đôi nam nữ đi ra từ trong rừng cây, bọn họ ung dung giống như đang đi dạo loanh quanh trong hậu viện.
Sau khi thấy rõ dáng vẻ của hai người bọn họ, Vũ Văn Kỳ vui mừng vung tay lên, ra hiệu cho mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để công kích dừng tay, mà chính mình lại dẫn đầu lao về phía bọn họ.
“Hồ Ly ca, Quân Quân nha đầu.”
“Sao đệ lại lới đây?”
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đồng thời kinh ngạc.
Nhưng mà Vũ Văn Kỳ đến thì cũng thôi đi nhưng sao lại xưng hô bất công như vậy? Dựa vào đâu mà gọi Hồ Ly ca còn đến lượt nàng lại gọi là nha đầu?
Nghĩ đến lúc trước, nàng cũng chăm sóc hắn rất tốt giống như chăm sóc Tiểu Vũ và Tiểu Sơn đúng không?
Bạch Quân Quân nheo mắt, có ý phê bình kín đáo với Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Kỳ không nhận ra cảm xúc của Bạch Quân Quân, vẫn vui mừng theo sát Lý Văn Li hàn huyên.
Trong lúc bọn họ hàn huyên, đông đảo tướng sĩ của tộc Thôn Hỏa cũng đến nơi.
Vốn mọi người đều tràn đầy sĩ khí chuẩn bị ra đây liều chết một phen với kẻ địch, kết quả đến hiện trường lại nhìn thấy gì kia?
Tướng soái của đối phương lại ôm tướng soái nhà mình?
Mọi người đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết là tình huống gì.
Ngược lại, lúc nhìn thấy Vũ Văn Kỳ, đội bảy người lại vui mừng chạy tới: “Sỏa Tử? Sao huynh cũng tới đây?”
“À, chào mọi người, lâu rồi không gặp.” Vũ Văn Kỳ không hề ghét bỏ cách gọi này, chào hỏi bọn họ một cách thân thiện.
???
Lần này mọi người lại càng không thể hiểu nổi.
Tình huống gì thế? Còn đánh nữa hay thôi đây?
“Chuyện đó... ta nhận được tin tức từ huyện An, bảo rằng Hoàng đô điều quân đội hùng hậu bao vây nơi vô chủ, hơn nữa vừa vây là vây đến cả tháng trời, ta ngẫm nghĩ, đây chẳng phải là nơi mọi người ở sao? Cho nên mới nhanh chóng đến đây.”
Quân đội của Vũ Văn Kỳ liều lĩnh xuất phát, mượn sự yểm trợ của liên nỗ xa, đè bẹp tất cả mọi thứ trên quãng đường đến đây.
Dọc theo đường đi, tốc độ hành quân của quân đội Vũ Văn Kỳ thật sự vô cùng nhanh, chỉ sợ tới chậm thì tất cả đều đã muộn.
Nhưng lúc đi vào nơi này lại không thấy được thiên quân vạn mã trong truyền thuyết mà chỉ thấy hơn trăm người canh giữ ở Tam Xá Khẩu.
Bọn họ dễ dàng dọn dẹp thủ vệ mà Vũ Văn Tuyển để lại, sau đó lập tức ngơ ngác.
Dù sao Vũ Văn Kỳ biết mười vạn đại quân vây khốn nơi vô chủ của Hoàng đô cũng mới tới nhưng mà lúc đi vào xem xét thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ lại, sợ rằng đây là mưu kế của Vũ Văn Tuyển, nói là công kích nơi vô chủ nhưng trên thực tế là vì dụ hắn hành động thì Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đi ra.
Biết rõ ý đồ đến đây của Vũ Văn Kỳ, Lý Văn Li cảm khái.
“Không nghĩ tới chúng ta lại có quân đội bạn, hơn nữa còn là quân đội bạn cách xa nghìn dặm đến tương trợ nữa chứ.”
Đây là một chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra ở mạt thế, nếu căn cứ bị bao vây, những căn cứ khác không nhân cơ hội đâm một đao đã là rất tốt rồi, càng đừng hi vọng chuyện họ sẽ đến hỗ trợ.
Mà rõ ràng Vũ Văn Kỳ biết mình là bên yếu thế nhưng lại mang tâm thế “làm việc nghĩa không được chùn bước” mà đến đây, không thể không làm cho người ta cảm thấy xúc động.
Vũ Văn Kỳ bị khen đến mức ngượng ngùng nở nụ cười: “Đệ đã làm gì đâu, mà rốt cuộc thì nơi này xảy ra chuyện gì thế?”
Mười vạn đại quân kia đâu rồi? Sao lại chỉ có hơn một trăm người canh giữ ở bên ngoài thôi?
Lý Văn Li nói: “Đệ đến muộn rồi, hôm trước mới vừa bị chúng ta đuổi đi rồi.”
“Hả?” Vũ Văn Kỳ mở to hai mắt nhìn hắn: “Đuổi... đuổi rồi?”
Hắn nhìn thoáng qua những người đang mang vẻ mặt ngơ ngác phía sau hai người, cho dù có đếm cẩn thận thì nhiều nhất cũng chỉ nghìn người mà thôi, có thể bức lui mười vạn đại quân sao?
“May mắn đệ thông minh không đi vào rừng cây đấy, nếu không đệ cũng không chịu nổi đâu.” Bạch Quân Quân bổ sung.
Ngày hôm qua sau khi nàng tỉnh lại, bẫy rập trong rừng cũng khôi phục, nếu Vũ Văn Kỳ bước vào thì chỉ sợ có vào không có ra.