Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1172 - Chương 1172. Biến Chuyển Làm Người Ta Không Thể Tưởng Tượng Được

Chương 1172. Biến chuyển làm người ta không thể tưởng tượng được Chương 1172. Biến chuyển làm người ta không thể tưởng tượng được

Vũ Văn Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hẳn phải chết trong lần xuất hành này, những người bạn này từng cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng nhiều lần, nếu không có bọn họ thì hắn đã chết không dưới trăm lần rồi, cho nên bây giờ bọn họ gặp nạn, cho dù có chôn vùi mạng sống của chính mình cũng đáng.

Nhưng mà vào đây rồi mới phát hiện mình là kẻ dư thừa.

Trong lúc nhất thời, Vũ Văn Kỳ không biết nên khóc hay nên cười.

Bạch Quân Quân vỗ vỗ bả vai của hắn: “Nếu đã đến đây rồi thì đến nhà làm khách đi, nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đã rồi hẵng tính tiếp.”

Một thời gian trước mưa thu trút xuống dày đặc, bây giờ vừa mới trời quang mây tạnh, đúng là mùa sinh trưởng tốt của nấm trong khu rừng này, bọn họ đang định đi hái nấm về nhà, đang lo không đủ người để theo kịp tốc độ phát triển của nấm thì Vũ Văn Kỳ đến.

Vậy để cho bọn họ cảm thụ cuộc sống nhà nông một thời gian vậy.

“Nhưng mà...” Vũ Văn Kỳ hơi do dự.

“Đừng nói nhưng mà, mà mấy người đại thúc què chân có đến đây không?” Lý Văn Li tò mò nhìn xung quanh.

“Ơ, đương nhiên là có đến rồi.” Vũ Văn Kỳ gật đầu.

Bọn họ đến đây có tổng cộng hơn một vạn người, có điều một vạn người kia còn đang trấn thủ ở phía sau, hắn chỉ dẫn theo ba nghìn tinh nhuệ đến phía trước dò đường thôi.

“Vậy nhanh lên, chúng ta đi nghênh đón bọn họ.” Lý Văn Li giải quyết dứt khoát.

Vì thế mọi người không ngờ rằng, trận chiến ác liệt của viện binh lại biến thành cuộc thăm hỏi người thân, bạn bè.

Đoàn người vào rừng cây lúc này tạo thành một sự tương phản rõ rệt với mấy ngày trước đó.

Lúc trước mười vạn binh mã mà Vũ Văn Phong dẫn dắt đã thiệt hại đến sáu vạn trong rừng cây này chỉ trong vòng hai ngày, mà bây giờ một vạn năm nghìn người của Vũ Văn Kỳ lại thông thuận tiến vào trung tâm của nơi vô chủ, dọc theo đường đi còn có hướng dẫn viên du lịch giới thiệu văn hóa trong rừng cây.

Nếu để người của Vũ Văn Tuyển biết thì phỏng chừng sẽ tức đến chết.

Đương nhiên quân đội do Vũ Văn Kỳ dẫn đầu cũng làm cho mọi người trở nên phấn khởi, nghiêm khắc mà nói thì đây là lần đầu tiên nơi vô chủ nghênh đón khách, hơn nữa những người khách này lại là những người định đến giúp bọn họ, trong đó còn có không ít người là người một nhà của bọn họ.

Vì thế tộc Thôn Hỏa không nói hai lời nhường trường học và ký túc xá cho những binh lính này ở lại, những người còn lại thì đến phủ đệ thần tiên, thậm chí dẫn đến cả nơi cư trú của tộc Thôn Hỏa.

Nói ra thì nơi cư trú của tộc Thôn Hỏa đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới gặp Bạch Quân Quân.

Trước kia bọn họ ở trong lều cỏ trên mặt đất, trên cây, xung quanh đầy phân và nước tiểu, nơi đó thật sự là một nơi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng mà bây giờ, sau khi trải qua quá trình đồng hóa một cách mạnh mẽ, tộc Thôn Hỏa đã vượt qua thời đại ăn tươi nuốt sống đi tới thời đại tiên tiến văn minh.

Không ít người đã xây dựng nhà cửa ở rừng cây xung quanh trường học, mấy người hòa thượng Thiện Từ đã bỏ ra rất nhiều công sức trong việc thiết kế và xây dựng những căn nhà đó, cho nên tổng thể vô cùng đẹp đẽ.

Bây giờ hiếm lắm mới có khách đến đây, tất cả mọi người đều nhiệt tình nghênh đón, thậm chí còn nhường căn phòng tốt nhất và chiếc giường tốt nhất cho bọn họ.

Các binh sĩ nhìn thấy thôn trang giàu có này thì quả thực đều vô cùng ngạc nhiên.

Cứ như vậy, quân đội của Vũ Văn Kỳ chính thức vào ở.

Sau khi sắp xếp xong chỗ dừng chân, tộc Thôn Hỏa vô cùng nhiệt tình dẫn dắt bọn họ đi thăm thú khắp nơi, trường học, chợ, khu chăn nuôi, vườn cây ăn quả, đồng ruộng, không chỗ nào là không làm cho bọn họ hoa cả mắt.

Bọn họ đã trải qua gió táp mưa sa, phiêu bạt ẩn nhẫn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy cuộc sống nông thôn nhàn nhã an nhàn như thế.

Trái tim mỏi mệt của mọi người có cảm giác an ủi.

Dù sao thì mọi người vẫn luôn kiên trì không phải là vì để già trẻ trong nhà đều có thể trải qua cuộc sống an bình, yên ả một lần nữa sao?

Mọi người không khỏi lau mắt.

Tộc Thôn Hỏa nhìn thấy các tiểu ca khóc thì đều bó tay không có cách nào, cuối cùng vò đầu bứt tai nghĩ rằng, có thể là bọn họ ngày đi nghìn dặm vội vàng chạy tới đây giúp đỡ nên chưa kịp ăn cơm, vì thế nhìn thấy đồng ruộng mới đói đến mức bật khóc.

Tộc Thôn Hỏa cảm thấy mình đã nắm được chân tướng.

Bình Luận (0)
Comment