Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1173 - Chương 1173. Mọi Người Được Đoàn Viên

Chương 1173. Mọi người được đoàn viên Chương 1173. Mọi người được đoàn viên

Vì thế, người dân tộc Thôn Hỏa tháo vát chuẩn bị dựng bếp lửa chuẩn bị nấu cơm cho các chiến sĩ ngoài chiến trường.

Tốt xấu gì bọn họ cũng đã thu hoạch được rất nhiều lúa gạo trong vụ mùa vừa qua, đợt này sản lượng lúa cao ngoài mong đợi, cho dù sang năm không trồng trọt cũng đủ ăn. Vì vậy, tuy có tới hơn một vạn người, nhưng mọi người cũng chẳng cảm thấy nặng nề gì.

Thậm chí bọn họ còn đi tìm “đại tổng quản” là Táp Táp cô nương để xin chỉ thị làm thực đơn.

Có bạn bè từ phương xa tới, Táp Táp hào phóng chỉ đạo, mor hai con heo, lấy thịt rồng đất đã được ướp khô ra, thậm chí còn bảo người tới bên sông đánh cá, để nấu món canh cá cho tất cả mọi người.

Nhóm đầu bếp của Tộc Thôn Hỏa vô cùng hào hứng mà bắt tay vào việc ngay.

Đám tướng sĩ ngượng ngùng, định bụng nói rằng trong người có lương khô, nhưng Táp Táp nào có đồng ý, vung tay quá trán bảo mọi người cứ lấy mà ăn, vậy là binh sĩ cũng tự giác xắn tay đi giúp tộc Thôn Hỏa bắt cá.

Còn về mọi người bên trong Thần Tiên Cư, lúc này đại thúc què chân, đại thúc cụt tay và đại thúc chột đang quỳ gối ở trong phòng khách, dập đầu quỳ lạy sư phụ của bọn họ.

Năm đó mấy kẻ đầu xanh, mình mẩy toàn vẹn bọn họ xuống núi, trong lòng đầy nhiệt huyết, không ngờ lại bị thế gian này bắt phải chịu trăm cay ngàn đắng, thậm chí còn phải trả những cái giá vô cùng đắt, không thể vãn hồi.

Bọn họ không còn vẻ khí phách, hăng hái như xưa, cũng chẳng còn cường tráng, khỏe mạnh. Tuy nhiên, sau khi trải qua bão táp mưa sa, bọn họ đã vững vàng, cơ trí và biết gánh vác hơn nhiều.

Sơn Hải tiên sinh hai mắt đỏ hoe, xót xa nhìn ba đồ đệ của mình giờ ôm cơ thể tàn phế, trong lòng hỗn độn chẳng biết nên vui hay buồn.

Ba sư huynh đệ đại thúc què cũng chẳng khác là mấy.

Bây giờ trông thấy sư phụ và sư muội ngày nhớ đêm mong, linh hồn phiêu bạt khắp nhân gian cuối cùng cũng tìm thấy mái nhà.

Trong lòng ba bư huynh đệ đều như có mối tơ vò, nhưng lời nói đi tới miệng, cuối cùng lại chỉ còn một câu ngắn ngủn: “Sư phụ, đồ nhi bất hiếu đã trở về rồi đây.”

Sơn Hải tiên sinh thở dài một tiếng, ông ấy xoa đầu bọn họ, ân cần như thể đối xử với trẻ lên ba: “Về được là tốt rồi.”

Chỉ có mấy từ đơn giản, nhưng lại hàm chứa vô vàn tình cảm.

Ba người kia cũng chẳng thể kìm lòng nổi nữa mà ôm chầm lấy sư phụ, khóc lóc thảm thiết.

Nhất thời, bầu không khí hội ngộ của bọn họ khiến cho mọi người trong phòng khách cũng cảm động theo.

Lâm nương tử trước nay chỉ thích xem náo nhiệt, nay lại chẳng thể tiến thêm một nước nào, chỉ đứng ở một bên, lặng lẽ chấm nước mắt.

Bạch Quân Quân thấy vậy bèn huých bà ấy một cái: “Các sư huynh của ngươi đã trở lại, phải đi tới ôm chầm lấy bọn họ, khóc một trận lụt cả nhà mới hợp tình hợp lý chứ.”

“Hứ, bà đây đâu có như bọn họ, không phải chỉ là trở về thôi sao. Tới khi chiến loạn được dẹp yên, sớm muộn gì bọn họ cũng trở về, có gì đáng để cảm động đâu cơ chứ.”

Lời Lâm nương tử nói chẳng khác nào xem chuyện bọn họ trở về đây là chuyện hết sức bình thường. Đương nhiên, nếu trong giọng nói của nàng ấy không có tiếng nghẹn ngào, nức nở, vậy thì nghe đáng tin hơn.

Bạch Quân Quân chỉ gật đầu khe khẽ, ánh mắt như thể nói rằng “ngươi nói thế nào thì ta tin thế ấy vậy”.

Sơn Hải tiên sinh và ba đồ đệ của mình đang hội ngộ, hai hàng nước mắt chảy dài. Vũ Văn Kỳ cũng lia mắt phượng nhìn khắp nơi xung quanh, bên cạnh hắn có cả Tiểu Sơn và Tiểu Vũ.

Nhớ khi ấy, bọn họ chính là đội tháp tùng ba người, Vũ Văn Kỳ là lớn nhất.

Sau này Vũ Văn Kỳ rời đi, Tiểu Sơn ở lại huyện Đại, Tiểu Vũ đi theo Bạch Quân Quân trở về hoàng đô. Đội tuỳ tùng ba người trời nam đất bắc từ ấy, mặc dù Tiểu Vũ và Tiểu Sơn đã hội họp, nhưng dù sao vẫn còn thiếu một người nữa, nên đội tháp tùng vẫn chẳng thể hoàn thiện.

Nhưng bây giờ đây, lão đại của đội tháp tùng đã trở lại rồi, Tiểu Sơn và Tiểu Vũ đều tay bắt mặt mừng chạy tới ôm lấy chân hắn, như thể muốn nói “Hảo huynh đệ, cùng đi nghịch bùn nối lại tình xưa đi”.

Vũ Văn Kỳ nghệt mặt nhìn đồng đội năm xưa của mình, cảm thấy hơi áy náy mà nhẩm bụng, bây giờ hắn không thích nghịch bùn nữa rồi.

Nhưng Vũ Văn Kỳ không hề nói thẳng ra, sợ khiến cho hai đứa nhỏ năm tuổi này phải chịu tổn thương.

Hắn chỉ xoa đầu hai đứa trẻ, giả vờ tự nhiên mà hỏi: “Nói mới nhớ, sao ta không thấy Táp Táp tỷ tỷ của các ngươi đâu nữa?”

Bình Luận (0)
Comment