Tiểu cô nương Bạch Táp Táp này, chính là người mà Vũ Văn Kỳ muốn tìm từ nãy tới giờ.
Tuy rằng tuổi nàng còn nhỏ, nhưng tính tình biết chừng mực, lại còn hào phóng, hơn nữa còn biết đạo trị gia. Khi trước bọn họ sinh sống cùng nhau, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li thường chuyên đi ra ngoài trừ gian diệt bạo, bọn họ kẹt lại với nhau, đóng vai trò hậu phương.
Những tháng ngày xưa ấy, chuyện ngày thường đều do một tay đứa nhỏ Táp Táp kia đứng ra lo liệu. Tuy rằng nàng vẫn chưa bao lớn, nhưng lại là người đĩnh đạc, lại còn có phong cách của đích nữ. Nói tóm lại, Vũ Văn Kỳ rất thích nàng.
Thậm chí hắn còn đưa cho nàng bảo ngọc gia truyền, vô cùng quý giá.
Bây giờ tiến đến đây cứu viện, mục đích lớn nhất cũng là để gặp lại đám nhỏ năm xưa, có điều khi nãy còn có thể trông thấy tiểu nha đầu, nhưng mới chớp mắt nàng đã chẳng còn bóng dáng.
Thấy mọi người ở phòng khách vẫn còn đang xúc động vì hội ngộ, cũng không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa, Vũ Văn Kỳ có hơi sốt ruột. Khi hắn sắp không chờ được nữa, định hỏi mọi người bao giờ thì xong, Lý Văn Li đã đnwsg dậy đầu tiên.
Hồ ly cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh của mình: “Được rồi, thầy trò mấy người gặp nhau không dễ, thay vì lãng phí thời gian để ngồi đây khóc lóc tí tê thế này, sao không bắt đầu ôn lại chuyện xưa, kể lại toàn bộ khoảng thời gian lạc mất nhau này.”
Được hồ ly cảnh tỉnh như vậy, Sơn Hải tiên sinh cuối cùng cũng phát hiện ra trong phòng khác vẫn còn những người khác. Chuyện khóc lóc tỉ tê, nước mắt nước mũi đầm đìa này đúng là đã trở thành trò cười của người khác, tiên phong đạo cốt khi xưa chẳng còn thấy đâu. Ông ấy hổ thẹn, gật đầu lia lịa đáp: “Hồ ly huynh đệ nói rất đúng, chúng ta quay về xưởng chế tác, từ từ nói chuyện, không nên để lỡ thời gian của mọi người thêm nữa.”
Tất nhiên ba vị đồ đệ cũng gật đầu vâng theo, so với điệu bộ nước mắt nước mũi đầm đìa thế này, Lâm nương tử lại rất sạch sẽ, thoát tục không vướng bụi trần, đây mới là dáng vẻ mà người của Mặc Gia nên có.
Lúc này Bạch Quân Quân mới ngầm hiểu ra, không nhịn được mà bật ngón cái lên khen ngợi Lâm nương tử.
Lâm nương tử kiêu ngạo hếch hàm, vui vẻ cất bước theo sư phụ và các sư huynh của mình.
Tới khi đám người đại thúc què chân rời đi, nơi này chỉ còn lại Vũ Văn Kỳ và hộ vệ tùy thân rất mực trung thành với hắn.
Lý Văn Li bảo A Đao đưa các hộ vệ kia đi thảo luận về đao pháp và võ thuật, để Vũ Văn Kỳ lại cho bọn họ đích thân tiếp đón.
Đối với Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, hộ vệ của Vũ Văn Kỳ tất nhiên chẳng có lý do gì để phòng bị, bèn đi theo A Đao tới Giáo Võ Trường. Đối với nam nhân mà nói, đây cũng là vị trí tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm, không có cách nào để hiểu nhau nhanh hơn cách giao đấu trên thao trường.
Khi phòng khách vắng tanh chẳng còn một ai, Táp Táp cũng đã sắp xếp xong vấn đề đồ ăn thức uống, nàng vừa tiến vào đã thấy mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng, không khỏi nghi hoặc: “Hả, một lát nữa thôi là tới giờ dùng bữa rồi, mọi người lại định đi đâu thế không biết?”
“Bọn họ đi dạo một vòng ấy mà, đại tổng quản của chúng ta cứ kệ bọn họ đi thôi.” Bạch Quân Quân vừa nói vừa vẫy tay với nàng: “Ở đây chỉ còn muội chưa tới chào hỏi Sỏa Tử thôi đó, mau mau tới đây đi.”
Bạch Táp Táp nghe vậy thì hơi ngượng ngùng, dè dặt đi tới bên cạnh trưởng tỷ, sau đó mới lễ phép cúi đầu hành lễ với Vũ Văn Kỳ: “Kỳ ca ca.”
Nghe một tiếng “Kỳ ca ca” này, ngay cả Bạch Quân Quân cũng bất ngờ trợn mắt há mồm.
Ối trời ơi, chiếc áo bông nhỏ nhà nàng quả nhiên là một cô nương lên được phòng khách xuống được phòng bếp, mau nhìn xem, người ta xưng hô lễ phép và đúng chừng mực tới vậy cơ mà.
Văn Nhân Phinh Đình cũng lễ chảy thành hàng, xem ra Bạch gia bây giờ chỉ có thể dựa vào Bạch Táp Táp để giữ vững thanh danh, còn cái thứ hết thuốc chữa như Bạch Quân Quân kia, nên bỏ cuộc thì hơn.
Vũ Văn Kỳ gật đầu chạo lại, hắn cực kỳ vui mừng, cũng rất thích cách xưng hô như vậy của Bạch Táp Táp. Hắn nhìn tiểu nha đầu trước mặt một lượt, sau đó cảm thán một câu: “Mới có mấy tháng không gặp, không hiểu sao lại thấy muội cao hơn rất nhiều.”
Vũ Văn Kỳ khoảng chừng, lớn hơn Bạch Táp Táp mười tuổi có thừa, bây giờ nhìn Bạch Táp Táp chẳng khác gì nhìn muội muội ruột thịt mà mình thương yêu nhất.