Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1175 - Chương 1175. Thời Khắc Tỏa Sáng Của Nghệ Thuật Gia

Chương 1175. Thời khắc tỏa sáng của nghệ thuật gia Chương 1175. Thời khắc tỏa sáng của nghệ thuật gia

Đương nhiên, nói đúng ra, trong cảm nhận của Vũ Văn Kỳ, Táp Táp thậm chí còn khiến cho người ta thương yêu hơn cả muội muội trong nhà. Tuy nhiên, bởi vì Táp Táp vẫn còn chưa lớn mấy, hắn cũng không nghĩ tới mấy chuyện ái tình nam nữ kia.

Ngay lúc này, trong mắt Vũ Văn Kỳ, Táp Táp chính muội muội mà mình yêu thương nhất, thậm chí còn đáng yêu hơn cả Quân Quân nha đầu kia.

Bạch Quân Quân: ???

Bạch Táp Táp đáng được yêu thương được Vũ Văn Kỳ khích lệ như vậy cùng thẹn thùng nỏ nụ cười: “Kỳ ca ca, muội đã chuẩn bị xong phòng ở cho huynh rồi, hay huynh tới đó xem trước đi.”

“Được thôi.” Vũ Văn Kỳ vui vẻ gật đầu.

Tiểu Sơn và Tiểu Vũ cũng háo hức theo bọn họ ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cùng với vợ chồng Vũ Văn Loan Phi.

Lý Văn Li đưa mắt nhìn Vũ Văn Loan Phi vẫn còn đang thản nhiên uống trà, bật cười: “Đường đệ lặn lội đường xa tới đây, sao ngươi lại chẳng khác gì người xa lạ vậy, sao không tiến tới chào hỏi đôi câu chứ?”

“Thôi đi, bây giờ ta chỉ là một bá tánh bình thường thôi.” Hắn vất vả lắm mới thoát khỏi sóng gió trong triều, không muốn quay lại đó nữa.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, cuộc sống ở nơi đây cũng đã làm hắn say mê, bảo hắn từ bỏ cuộc sống ở đây để đi tìm vinh hoa phú quý ấy à? Hừ, nằm mơ đi.

Văn Nhân Phinh Đình ngồi bên cạnh cũng mỉm cười.

Thấy đôi vợ chồng này bình tĩnh như vậy, Lý Văn Li cũng gật đầu: “Vậy thì được thôi, nhưng sau này trông thấy người khác ngồi lên ngai vàng kia ngươi đừng có hối hận, thời gian không quay trở lại được đâu đó.”

Vũ Văn Loan Phi ngắt lời hắn: “Ai hối hận người đó là chó.”

Lý Văn Li và Bạch Quân Quân nghe vậy thì cũng bật cười, hồ ly vỗ vai Vũ Văn Loan Phi: “Tuy cũng chẳng thể ép ngươi nhận người thân, nhưng lễ nghĩa của kẻ làm chủ nhà vẫn phải có đủ. Đi thôi, chúng ta cũng tới đó dẫn bọn họ dạo một vòng, cũng để khoe khoang thành quả của ngươi trong khoảng thời gian này nữa.”

Nói mới nhớ, Vũ Văn Loan Phi đúng là bận bịu vô cùng, thành quả vĩ đại nhất trong số ấy chính là khiến cho trường học xây dựng theo kiểu phương Tây đã có nét văn hóa mà người phương Đông nên có.

Hơn nữa, những gì hắn làm ra cũng đã được không ít người của tộc Thôn Hỏa hoan nghênh, ví dụ như quạt xếp, đàn cổ, ống tiêu, cây sáo gì gì đó.

Vẫn còn một điều nữa rất đáng để khoe khoang, đó chính là rượu được ủ từ gạo theo cách của Vũ Văn Loan Phi và Thiện Từ đại sư.

Phương pháp này cũng nhanh chóng được lan truyền rộng rãi khắp nơi đây. Nhờ cớ thế, nơi vô chủ cũng mọc ra thêm một phường rượu.

Tuy rằng trước mắt men rượu của bọn họ vẫn chưa đạt được độ nồng đậm như ý muốn, nhưng có rượu mà uống ở nơi này cũng đáng mừng lắm rồi.

Nói thật lòng, những thay đổi nhỏ nhặt như thế, quả thực Lý Văn Li và Bạch Quân Quân không thể làm ra được. Hai người đứng đầu chỉ phụ trách được việc xây dựng, kiến thiết, còn về phần nên làm thế nào để cuộc sống trở nên thi vị hơn, chỉ có Vũ Văn Loan Phi sống trong nhung lục cả đời mới đảm nhiệm được.

Nói theo một cách khác, Vũ Văn Loan Phi rất thích hợp làm bậc minh quân của thời kỳ thịnh vượng, chuyện này đã được chứng minh ở nơi đây.

Nếu như nơi này đã mang đầy dấu vết của nghệ thuật gia, vậy thì công việc dẫn khách đi thăm thú nơi này cũng không thể thiếu hắn được.

Được hồ ly tâng bốc lên tận chín tầng mây, Vũ Văn Loan Phi vui vẻ ra mặt mà nhận lấy công việc này, bèn theo bọn họ đi tìm Vũ Văn Kỳ.

Lúc đó Vũ Văn Kỳ đang tham quan gian phòng ở của mình, Bạch Táp Táp, Tiểu Sơn và Linh Vũ cũng giới thiệu cho hắn biết cách sử dụng vòi hoa sen và những thứ đồ tiện nghi khác như thường lệ.

Vũ Văn Kỳ đã từng ăn ngủ cùng bọn họ trong thời gian dài, cũng chẳng lạ lẫm gì với vòi tắm này, thậm chí khi trông thấy vòi hoa sen đã được cải tiến hơn nhiều so với khi trước, hắn vô cùng bất ngờ.

“Thiên hạ này làm gì có nơi nào thoải mái hơn nơi này nữa! Thấy cuộc sống của mọi người tốt như vậy, ta cũng được an tâm rồi.”

“Kỳ ca ca, vậy huynh ở lại đây với chúng ta đi.” Bạch Linh Vũ là đứa nhỏ biết nghe lời, ngoan ngoãn sửa lời như tỷ tỷ của mình. Cậu bé chớp đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt mong chờ: “Lần này huynh tới đây thì đừng đi nữa.”

“Đúng rồi, đúng rồi, đừng đi nữa.” Tiểu Sơn cũng lên tiếng khuyên bảo.

Bình Luận (0)
Comment