Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1177 - Chương 1177. Luôn Có Người Vác Gánh Nặng Đi Đằng Trước

Chương 1177. Luôn có người vác gánh nặng đi đằng trước Chương 1177. Luôn có người vác gánh nặng đi đằng trước

Cây quạt này đã được rất nhiều nữ nhân và trẻ nhỏ ở tộc Thôn Hỏa hoan nghênh, vì để lấy được quạt này, mọi người đều tìm khắp trong rừng cây xem có bảo bối gì hay không để đem đến đây đổi với hắn.

Bây giờ, chỉ vì lời hứa hẹn này của Vũ Văn Kỳ, Vũ Văn Loan Phi quyết định cho hắn cây quạt này luôn.

Vũ Văn Loan Phi hào phóng như vậy khiến cho Vũ Văn Kỳ vừa kinh ngạc vừa mừng.

Trong lúc trò chuyện, hai người rất tự nhiên mà xưng hô với nhau là “ca ca” và “đệ đệ”. Dường như bọn họ cũng đã tìm được tiếng nói chung, rằng khi một trong hai không thể vạch trần thân phận của mình, sẽ dùng một cách khác để trở thành người thân của nhau.

Bạch Quân Quân nhìn cặp huynh đệ thân thiết này tặng quạt cho nhau thì vô cùng kinh ngạc, người trong hoàng thất đúng là thú vị mà.

Cứ như thế, Vũ Văn Kỳ đi tham quan phố chợ, được thấy hiệu thuốc của Đan Hạc tiên sinh, quầy đồ dùng của Sơn Hải tiên sinh, hiệu cầm đồ của Bạch Quân Quân, và cả tiệm rượu vừa mới khai trương, tiệm đồ da đang hoạt động...

Nhưng mấy thứ tiệm này cũng chỉ mở ra cho vui, mọi người ở đây đều chỉ lấy vật đổi vật, chẳng hề có đơn vị tiền tệ được lưu hành chính thức.

Đương nhiên, cho dù không có tiền bạc, nơi đây vẫn có thể vận hành.

Vũ Văn Kỳ gật đầu: “Nếu như thiên hạ bên ngoài được thái bình, mọi người mang đồ vật trong này ra ngoài bán, hẳn là sẽ có được cuộc sống tốt hơn.”

Lý Văn Li gật đầu: “Thật ra chúng ta cũng định lập một thương đội, để lúc đó có thể du hành khắp nhân gian.”

Thấy chí hướng của bọn họ, Vũ Văn Kỳ vô cùng ngưỡng mộ, chỉ hận không thể tham gia với bọn họ, cùng thương đội đi khắp năm châu.

Nhưng tiếc rằng hắn vẫn còn rất nhiều chuyện cần thực hiện, tình thế cũng không cho phép hắn làm theo ý mình, con đường dài như vậy, dù sao cũng phải có người cõng gánh nặng, đi những bước đầu tiên.

Hồ ly ca ca được sống vui vẻ như vậy là được rồi.

Vũ Văn Kỳ nhanh chóng khôi phục lại tâm thái bình thường, ngoan ngoãn đi theo đoàn hướng dẫn để thăm thú nơi này, càng nhìn, trong lòng hắn càng kiên định hơn.

Nhất định phải đứng ra bảo vệ bọn họ, bảo vệ nơi yên bình cuối cùng này, thậm chí, nếu có cơ hội, hắn sẽ dùng hết sức mình để khiến cho mọi tấc đất trên đời đều được an hưởng thái bình.

Vừa tham quan hết một vòng, ở đằng xa đã có người gọi bọn họ tới dùng cơm.

Bạch Táp Táp bèn đưa bọn họ tới trường học.

Phần lớn mọi người ở đây đều ăn ngày ba bữa ở trường học. Bởi vì khi trước Lý Văn Li từng mở một lớp dạy nấu ăn, người dân tộc Thôn Hỏa được ăn chín uống sôi, cũng rất say mê với nghề nấu nướng này, lớp dạy nấu ăn càng lúc càng đông học trò hơn.

Nhờ có vậy, bây giờ đầu bếp có thể nấu ăn đông không tả nổi, mỗi người có thể thay phiên nhau làm đồ ăn ở đây mà vẫn còn thừa nhân lực.

Bây giờ có hơn một vạn thực khách ghé thăm, máy vị đầu bếp này cũng coi như có cơ hội để trổ tài.

Mọi người giết hai đàn lợn, sau đó lại mang hết thịt của rồng đất ra đây.

Thịt rồng đất này bọn họ đá ướp từ lâu, nhưng bấy lâu nay không nỡ lấy ra ăn.

Vũ Văn Kỳ biết Bạch Quân Quân mang thịt rồng đất ra để chiêu đãi khách khứa thì vô cùng kinh ngạc.

Là rồng đất đó, có thể đứng cùng hàng với rồng, là thứ đồ hảo hạng!

Từ khi quen biết hai người bọn họ, hắn không những được cưỡi rỗng, thậm chí còn có thể ăn được cả thịt rồng! Nếu như kể chuyện này ra ngoài, có ai mà không ngưỡng mộ?

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại cảm thấy chuyện này rất bình thường: “Cứ việc ăn đi, nếu không đủ no thì sang năm sẽ cho ngươi ăn mẻ mới tươi hơn.”

Lần này bọn họ bắt được hơn ba mươi con, sợ ăn không hết cho nên mới đem đi muội, không thể gọi là tươi ngon được.

Tất nhiên trong đầm lầy vẫn còn cá sấu, nhưng mấy con cá sấu thoát chết kia cũng cảm nhận được nguy hiểm, chạy hết cả rồi

Nhưng bọn họ rất có lòng tin, mấy con cá sấu này tránh rét qua một mùa đông, năm sau nhất định sẽ còn quay lại.

Tới khi bọn chúng trở lại, lại có thể tóm gọn cả mẻ, tới lúc đó bọn họ mấy ngày mới bắt một con, nhân lúc còn tươi mà nướng lên ăn.

Vũ Văn Kỳ không ngờ bọn họ lại đưa ra câu trả lời như vậy, hắn áy náy vô cùng, đây là rồng đất đó, vậy mà bọn họ lại coi như gà vịt ngỗng không bằng, thật đúng là…

Vũ Văn Kỳ á khẩu, không trả lời được.

Bình Luận (0)
Comment