Cứ như thế, Vũ Văn Kỳ ở lại đây làm khánh ba ngày rồi mới dẫn binh rời đi. Được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ, binh sĩ dưới trướng Vũ Văn Kỳ chuẩn bị nhổ trại quay về.
Mắt thấy thời tiết càng lúc càng lạnh, bọn họ phải nhân lúc tuyết còn chưa rơi để quay về chốn cũ, nếu không tuyết đầu mùa rơi, đường lên núi Mộc Phong sẽ chẳng còn dễ đi nữa.
Biết bọn họ phải đi, tộc Thôn Hỏa nhiệt tình còn nướng hết số nấm hái mấy ngày nay lên, đưa cho bọn họ làm quân lương cầm đi trên đường.
Đáng ra Vũ Văn Kỳ tới đây để chi viện, ở đây ăn chực nhà người ta mấy bữa thì không nói, còn có bao lớn bao nhỏ để cầm về, hắn càng nghĩ càng thấy ngại.
“Không cần phải ngại, ngươi còn phải gánh vác nhiệm vụ lớn lao như thế, về sau chúng ta có thể ra ngoài làm ăn buôn bán hay đều phụ thuộc vào ngươi cả đó.”
Bạch Quân Quân vỗ vai Vũ Văn Kỳ, thái độ “qua sông phải lụy đò”.
Vũ Văn Kỳ trịnh trọng gật đầu.
Tình cảnh này, không hiểu sao hắn lại thấy quen quen.
Lúc trước ở huyện Đại, khi Sỏa Tử mới khôi phục lại được ý thức cũng như thế này, mà khi trước rời đi, hắn cũng đã trịnh trọng từ biệt với những người trấn thủ nơi ấy.
Không nghĩ ngờ đến mùa đông năm nay, cảnh này lại tái hiện.
Chỉ có điều chuyện này diễn ra ở những địa điểm khác nhau, ví dụ như lần trước bọn họ mới chỉ tình cờ hội ngộ ở huyện đại, mà nay đã thấy mọi người lấy nơi vô chủ làm căn cứ.
Cũng ví dụ như, lần trước Vũ Văn Kỳ rời đi, tiền đồ của hắn khó mà nói rõ. Hắn cũng không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu, nhưng giờ đây hắn đã có mục tiêu cần theo đuổi, cũng như hiểu rõ nhiệm vụ của mình.
Hiện giờ, Sỏa Tử không lưu luyến bao nhiêu, hắn chỉ nghiêm túc nhìn về phía mọi người, chắp tay đa tạ: “Ta nhất định sẽ khiến cho đất trời loạn lạc này trở lại vẻ thái bình.”
“Chúng ta tin tưởng ngươi.” Lý Văn Li cười: “Bên ngoài có nhiều biến động, nếu các ngươi muốn khởi binh, vậy thì nên tranh thủ thì giờ.”
Suy cho cùng, Vũ Văn Tuyển vừa bị trọng thương, nhân lúc này đứng lên chống trả thì đúng là thời cơ có một không hai.
“Có điều... Vũ Văn Tuyển sở hữu một đám âm binh quái dị, đối đầu với bọn chúng, các ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để bị đám âm binh đó cắn. Cách duy nhất để đối phó với bọn chúng là chặt đầu, không thể nương tay được.”
Về tình hình của Vũ Văn Tuyển, mấy ngày nay Vũ Văn Kỳ đã được dặn nhiều đến nỗi ong hết cả tai rồi.
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, nhất định ta sẽ cẩn thận.”
Sau đó, Vũ Văn Kỳ quay lưng rời đi, không hề quay đều lại.
Ba sư huynh đệ đại thúc què chân tất nhiên cũng đi theo Vũ Văn Kỳ. Bọn họ không phải không lưu luyến nơi này, nhưng khi trước đã hạ quyết tâm phò tá Vũ Văn Kỳ, cho dù thế nào bọn họ cũng phải đi tới cuối con đường mới phải.
Đối với quyết định của bọn họ, Sơn Hải tiên sinh cũng nhất trí, bảo rằng làm cho đến nơi đến chốn mới là tác phong của Mặc Giả.
Về chuyện của ba sư huynh sư đệ đại thúc què chân, mấy ngày nay bọn họ đã khiến Bạch Quân Quân chấn động.
Ngày thường bọn họ đều râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi, lôi thôi lếch thếch, ai nhìn cũng chỉ thấy một đám người lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng bây giờ bọn họ được trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, ngay cả râu ria trên mặt cũng được cắt tỉa sạch sẽ.
Khi bọn họ bước ra khỏi căn phòng, Bạch Quân Quân thiếu chút nữa đã không nhận ra.
Bình thường cứ gọi bọn họ là đại thúc đại thúc gì đó, nhưng nhìn người trước mặt này, bọn họ nào phải là đại thúc gì? Cùng lắm cũng chỉ là một vị ca ca lớn tuổi chút thôi.
Đặc biệt là đại thúc què chân… Không phải, đại ca què chân, gương mặt cương nghị nam tính kia quyến rũ biết bao cơ chứ.
Lâm nương tử cảm thán: “Khi đại sư huynh nhà ta không nói lời nào thì đúng là mê hoặc như A Tổ mà.”
“A Tổ?” Bạch Quân Quân không hiểu người này là ai.
Lâm nương tử thương hại nhìn về phía Bạch Quân Quân: “Quên mất nền văn minh ở chỗ của các ngươi chẳng còn giữ lại được bao nhiêu, A Tổ là Ngô Ngạn Tổ, là minh tinh điển trai vô cùng ở thời chúng ta.”
“Ừm.” Bạch Quân Quân gật đầu, nhưng cũng chưa hiểu được bao nhiêu.