Trong trí nhớ của nàng, có ít nhất ba bốn trăm gian lầu trúc được xây dựa vào núi nhưng suy nghĩ lại những thổ phỉ của Uy Phong Đường mà nàng nhìn thấy thì ước chừng cũng chỉ trên dưới hai trăm người mà thôi.
Chẳng lẽ là có một bộ phận đã ra ngoài đánh cướp, không ở trong đó?
Nếu như là như vậy thì chẳng phải cảnh tượng giả vờ rằng người của Uy Phong Đường đã mang theo tiền bạc chạy trốn mà bọn họ cực khổ tạo ra là uổng phí công sức rồi sao?
Nghiễm nhiên A Đao cũng nghĩ đến điểm mấu chốt trong chuyện này, hắn ngồi trên nóc xe, mở miệng hỏi.
“Bọn họ có bao nhiêu người?”
“Năm… năm sáu mươi người.” Những hoang dân này bắt đầu nước mắt giàn giụa kể lại chuyện xảy ra mấy ngày trước.
Những hoang dân này mới dừng chân ở lại đây vào khoảng ba tháng trước, mới đầu chỉ có một hộ, hai hộ khai hoang ở đây, sau lại phát triển đến hơn mười hộ, mọi người dựa vào núi ăn của núi còn hơn những ngày tháng sống đầu đường xó chợ, cuộc sống tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần.
Nhưng mà cuộc sống thoải mái mới được vài ngày, tin tức phương Bắc nổ ra chiến tranh liền truyền đến.
Một số lượng lớn lưu dân vốn lên Bắc bây giờ lại xuôi Nam.
Đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn đến Bích Lạc, thôn trang khó khăn lắm mới thành hình lại bắt đầu bị quấy rối không ngừng.
Đầu tiên là lưu dân đi ngang qua tới cửa xin ăn, sau đó lại là lưu dân hung tàn trực tiếp cướp bóc, bây giờ thậm chí cả thổ phỉ cũng tới cửa.
Mỗi một con đường nhỏ đó là do những người này tạo ra.
Mà những người của Uy Phong Đường tới ngày hôm nay, người nào người nấy đều cầm vũ khí tinh nhuệ trong tay, vừa bắt đầu liền thấy người chém người, thấy nữ nhân liền cướp.
Bốn người bọn họ thật vất vả mới thoát ra đến đây.
Gần đây có nơi trú quân của quân Tuyên Uy, bây giờ bọn họ đang dự định đi tìm quân Tuyên Uy cầu cứu, không ngờ rằng vừa mới bò lên liền gặp đoàn người.
Nhìn thấy đám đông mấy trăm người đông đảo này, thậm chí còn có xe ngựa, những thiếu niên đi quanh xe ngựa cũng đeo đao sau lưng nên bọn họ lập tức nhận định những người này là quý nhân xuôi Nam.
Vì thế thôn dân lập tức tiến lên cầu cứu.
Những thôn dân này vừa mới nói xong chân tướng, mấy mũi tên sắc bén lập tức bắn thẳng về phía con ngựa kéo xe.
A Đao điểm mũi chân xuống đất bay ra ngoài, tay mắt lanh lẹ chặt bỏ những mũi tên kia.
Đúng lúc này, một đội người ngựa cũng xông lên từ dưới triền núi.
“Tam đương gia của Uy Phong Đường ở đây, tiểu tặc từ đâu đến đây diễu võ dương oai.”
Người chưa tới mà tiếng đã tới trước, mọi người đều bị âm thanh này làm cho hoảng sợ.
Bạch Quân Quân xuyên đến nơi này lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy đoạn đối thoại văn vẻ nho nhã như vậy, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Nhưng mà làm cho nàng ngạc nhiên chính là người tới đúng là một đại hán mặc y phục thư sinh.
Không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung dáng vẻ kia mới thỏa đáng, tựa như… đồ tể đeo giày cao gót, cực kỳ không bình thường.
Nhưng mà người này vừa xuất hiện, thoáng chốc sát khí của A Đao cũng bắn tung tóe.
Vốn Bạch Quân Quân còn muốn nhắc nhở một câu hoặc là không làm, còn nếu đã làm là phải làm đến cũng, tốt nhất giải quyết toàn bộ những thổ phỉ này, nhưng mà với tình huống bây giờ, hoàn toàn không cần nàng nhắc nhở, A Đao cũng đã vọt lên.
Binh khí của hai người nhanh chóng va chạm nhau, vũ khí của bọn họ đều có chất lượng không tồi, chỉ va chạm một cái mà cũng có thể bắn ra tia lửa.
Đại hán kỳ lạ kia cười lạnh một tiếng: “Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không ngờ còn có thể gặp ngươi ở đây, A Đao.”
A Đao dứt khoát đáp trả hắn bằng một cú đá xoáy.
Đại hán kia nhanh nhẹn né tránh, cũng vung đao xông lên: “Chủ tử ma ốm cứ gấp gáp bám lấy Bạch Quân Quân của ngươi đâu rồi? Còn sống không?”
“Liên quan gì đến ngươi.” A Đao lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi lại dây dưa với hắn.
Tuy nhiên những câu chữ ít ỏi của hai người này lại để lộ ra một lượng tin tức khổng lồ.
Bạch Quân Quân ôm lấy bả vai của Bạch Táp Táp theo bản năng, thấp giọng hỏi: “Ta quen biết hắn hả?”
Bạch Táp Táp nhìn thấy người nọ cũng cực kỳ ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: “Hình… hình như là.”
“Ai?” Bạch Quân Quân lại hỏi.