Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 117 - Chương 117. Uy Phong Đường Lại Xuất Hiện

Chương 117. Uy Phong Đường lại xuất hiện Chương 117. Uy Phong Đường lại xuất hiện

Những lối rẽ đó giống như viên kẹo của thần chết, vẫn luôn hấp dẫn những lữ khách ven đường nhanh chóng dừng lại, vào nhà nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mà đoàn người mấy trăm người đông đảo này lại không hề động lòng, vẫn cắn răng tiếp tục đi về phía trước như cũ.

Dù sao vẫn còn một tảng đá lớn đè nặng trong lòng bọn họ, đó chính là quân đội của ngũ Vương gia.

A Đao ở trên nóc xe ngựa lẳng lặng nhìn chằm chằm thôn trang này, cứ luôn cảm thấy rằng thôn trang này có vẻ kỳ lạ.

Nhưng mà đến Bích Lạc chỉ có mấy con đường lớn có thể đi, mọi người muốn tránh cũng không thể tránh được.

A Đao không có cách nào, chỉ có thể dặn dò mọi người tỉnh táo hơn.

Có đội ngũ phía trước nhắc nhở, những người ở phía sau cũng bất giác nâng cao tinh thần, ánh mắt không kiềm chế nổi nhìn về phía thôn trang ở dưới chân núi kia.

Nhưng mà nhìn mãi nhìn mãi, người nào người nấy đều cảm thấy không thích hợp lắm.

“Sao đến canh giờ này rồi mà không hề có một chút khói bếp nào?”

Một câu này lập tức tạo nên ngàn tầng sóng gió, tất cả mọi người không kiềm chế được nhìn xuống phía dưới.

Đúng vậy, màn đêm đã buông xuống, những thôn trang bình thường đều nên có khói bếp lượn lờ mới đúng, sao thôn trang này lại lặng yên không một tiếng động?

Sự việc xảy ra trái với lẽ thường chắc chắn có vấn đề, A Đao không đoán ra, chỉ có thể dặn dò.

“Tăng tốc độ rời khỏi nơi này.”

Lão Tăng chịu tránh nhiệm khống chế dây cương, nghe vậy lập tức thúc giục con ngựa to béo chạy nhanh hơn, Thố Tử trong xe ngựa nhìn lão đại vẫn đang mê man, lo lắng không thôi.

Từ lúc tỉnh lại một lần vào nửa đêm, cho đến bây giờ lão đại vẫn không tỉnh lại thêm một lần nào nữa.

Tuy rằng trước đây lão đại cũng hôn mê mười ngày nửa tháng như vậy nhưng mà bây giờ đang trên đường chạy nạn, lão đại bất tỉnh làm bọn họ cứ cảm thấy bất an.

Dù sao cả quãng đường này, bọn họ có thể tránh thoát nguy hiểm hết lần này đến lần khác toàn bộ đều nhở vào mưu hay chước giỏi của lão đại.

Trước mắt tốc độ của xe ngựa rõ ràng nhanh hơn, dễ nhận thấy rằng đã gặp phải tình huống ngoài ý muốn.

Nhưng lão đại vẫn còn đang mê man, điều này chứng tỏ rằng bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình nếu có sự cố ngoài ý muốn xảy ra.

Đang lúc Thố Tử cau mày, xe ngựa chợt dừng lại đột ngột.

Thố Tử nắm chặt cây đao mảnh theo bản năng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào cửa xe.

Bên ngoài, người khống chế xe ngựa chính là Lão Tăng, phụ trách quan sát là A Đao và Tiếu Diện, lúc này hai người đồng thời phát hiện có người trốn trong bụi cỏ.

Còn chưa chờ A Đao hỏi ra miệng, những người đó đã lập tức lại đây, nếu không phải tinh mắt nhìn thấy bốn người này toàn thân đẫm máu, hơn nữa còn cõng trẻ em thì đao của A Đao đã chém vào bọn họ.

Tiểu Thiền ở phía sau cảm thấy không thích hợp, lập tức chạy đến phía trước, trừng mắt nhìn người tới, hỏi: “Người tới là người nào?”

Những người đó nhìn thấy Tiểu Thiền, thoáng chốc quỳ xuống đất: “Tiểu huynh đệ, cứu chúng ta với.”

Nhìn thấy mấy người toàn thân đầy máu này kéo lê thân thể tàn tạ lên ôm lấy đùi hắn, Tiểu Thiền liên tục lui về phía sau, vẻ mặt kinh hoàng: “Các ngươi làm gì vậy?”

Những người đó liều lĩnh tiến lên phía trước, dường như chỉ khi ôm được đùi của Tiểu Thiền thì mới bỏ qua.

Tiểu Thiền bị buộc lùi lại đến bên xe ngựa, lo lắng bọn họ sẽ tấn công xe ngựa, cuối cùng hắn chỉ có thể lạnh lùng nhíu mày, “xoẹt” một tiếng rút đao ra khỏi vỏ.

“Gần thêm chút nữa thì cũng đừng trách ta không khách sáo.”

Tiểu Thiền vừa rút đao ra, cuối cùng những người này mới dừng lại, chỉ sững sờ nhìn bọn họ, vẻ mặt bi thương.

“Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm, chúng ta không phải là người xấu, chúng ta cũng là những người chạy nạn, trước đó không lâu mới an cư ở trong khe núi này.”

“Sao các ngươi lại biến thành dáng vẻ này?” Tiểu Thiền không khỏi nghi hoặc.

“Là người của Uy Phong Đường đến đây, bây giờ người của Uy Phong Đường đang ở ngay trong thôn, cầu xin các vị giúp chúng ta cứu thê nhi ra ngoài đi.”

“Uy Phong Đường?” Mọi người nghe vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Không phải Uy Phong Đường đã bị diệt rồi sao?

Mọi người nhớ lại những vũ khí và thi thể mình tự tay chôn cất thì không khỏi ngơ ngác.

Vẻ mặt của Bạch Quân Quân cũng trở nên nghiêm trọng, suy nghĩ của nàng nhanh chóng vận hành, hồi tưởng lại cấu tạo của Uy Phong Đường.

Bình Luận (0)
Comment