Cũng không thể trách Bạch Quân Quân quá mức cẩn thận, dù sao người trong xe ngựa chính là vị hôn phu trước của nàng.
Năm đó lúc có quyền có thế, nguyên chủ đã giẫm nát vị hôn phu này dưới lòng bàn chân, bây giờ thân phận của hai người đối lập, vị hôn phu trước trở thành thủ lĩnh mà nàng lại trở thành thổ phỉ, sau khi vật đổi sao dời, không biết vị hôn phu sẽ giẫm lại nàng như thế nào đâu.
Cho nên Bạch Quân Quân thận trọng quyết định xen lẫn ở phía sau đội ngũ, kiên quyết không thể tiến gần lên phía trước.
Cả nhà lão Khâu thúc từ trước đến nay vẫn luôn làm theo Bạch Quân Quân, hơn nữa mấy ngày này bọn họ cũng chỉ đi ở giữa hoặc phía sau đội ngũ nên lại càng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Ân oán riêng tư của Bạch Quân Quân và đội quân bảy người cứ như vậy tạm thời bị đè ép xuống dưới.
Tuy rằng mọi người đã giao hẹn rõ ràng rằng một khi xuất phát sẽ quên đi chuyện hôm qua nhưng mà chuyện lớn như vậy sao có thể nói quên là quên được.
Cho nên cả quãng đường này mọi người đều có thay đổi rất lớn so với trước kia. Đầu tiên, vẻ mặt của mọi người vô thức lộ ra vẻ ngưng trọng, tiếp theo là bước chân bước về phía trước cũng nhanh hơn rất nhiều.
Không còn cách nào cả, bất kỳ lúc nào phía sau cũng đều có thể xuất hiện một đội quân báo thù, kế sách bây giờ là chỉ có nhanh chóng đến Bích Lạc mới an toàn.
Mọi người lên đường từ lúc mặt trời mọc, đi mãi cho đến qua giờ ngọ mới vội vàng dừng lại ăn uống chút ít, sau đó chỉnh đốn sơ qua đội ngũ rồi lại tiếp tục gấp rút lên đường.
Trong lúc không hề hay biết, mặt trời đã lặn về đằng tây, mọi người dựa vào cảm giác chạy trốn gấp rút nên đi nhiều hơn mười dặm đường so với bình thường.
Tuy là bọn họ đều biết nên tiếp tục đi về phía trước nhưng mà thể lực thật sự không thể chống đỡ được, bước chân của mọi người càng ngày càng nặng nề, nhưng đội quân bảy người không ngừng, bọn họ cũng không dám ngừng, tất cả mọi người đều cắn răng kiên trì.
Đúng lúc này Tiểu Thiền đi ra ngoài điều tra một lần nữa lại vội vàng trở về.
Hắn nhảy lên xe ngựa như tia chớp, lúc này Lý Văn Li đang chìm trong hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, hắn chỉ có thể nói với A Đao ở trên nóc xe.
“A Đao, phía trước có một thôn trang.”
“Thôn trang?” A Đao khẽ nhíu mày.
Mấy năm nay bọn họ đã lăn lộn khắp mọi nơi ở phương Bắc, rất quen thuộc đối với mảnh đất này, trong trí nhớ của A Đao, đằng trước không hề có thôn trang nào cả.
Nhưng mà bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một thôn trang, cho dù là mới hay là đã tồn tại từ trước thì A Đao đều quyết định đi vòng qua nó.
“Chúng ta không vào thôn, cũng không dừng lại.”
“Được.”
Nhận được mệnh lệnh của A Đao, lúc này Tiểu Thiền mới chạy đến phía sau nói rõ tình hình cho mọi người.
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ đi qua một thôn trang nhưng mà thôn trang này mọc lên quá đột nhiên, vì an toàn chúng ta không ở lại cũng không vào thôn, mọi người tiếp tục kiên trì một canh giờ nữa rồi hạ trại nghỉ ngơi.”
Mọi người nghe thế liên tục gật đầu, lúc đi ngang qua thôn trang kỳ lạ kia, tất cả đều tỉnh táo hơn vài phần.
Cái gọi là thôn trang nằm ở trong khe núi, mọi người lại đi dọc theo con đường trên sườn núi nên có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của thôn trang.
Thôn trang này ước chứng có hơn mười hộ, nhà cửa nằm phân tán rải rác trong khe núi.
Nhưng mà những căn nhà gỗ đó đều rất mới, rõ ràng là vừa mới có không lâu.
Mọi người thấy nơi này thì không khỏi hơi hâm mộ, thật rõ ràng người ở lại nơi đây chắc chắn là lưu dân, có quyết đoán dừng chân ở nơi thế này, thật sự làm cho người ta khâm phục không thôi.
Dù sao nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, không phải nông dân đều dựa vào trồng trọt để sống sao? Ở đây mà muốn trồng trọt gì đó cũng rất khó khăn, chỉ có thể lưu lạc thành thợ săn mà thôi.
Nhưng mà cấp bậc của thợ săn thấp hơn nông dân một cấp, thuế má phải giao nộp lại càng nhiều.
Đương nhiên, gạt những điều này sang một bên, nếu đã làm thợ săn thì không thể trồng trọt, mỗi điều này thôi cũng quá sức.
Cho nên sở dĩ mọi người đi ngàn dặm xa xôi, đến mọi xứ mọi nơi, khát vọng có một thành trì có thể thu nhận họ cũng là vì muốn bảo vệ thân phận nông dân của mình.
Lúc bọn họ đi vòng quanh đường núi còn phát hiện bên cạnh đường núi có không ít lối rẽ, hẳn là đều thông đến thôn trang.
Cũng không biết đã có bao nhiêu người tới đây mà lại tạo ra nhiều con đường nhỏ như vậy.