Nói mới nhớ, mấy ngày hôm trước Phân Trâu đã tìm ra khoai lang đỏ đằng sau lớp sương mù kia
Khoai lang đỏ vốn xuất hiện ở Mỹ, tới thời nhà Minh mới có khoai lang đỏ được truyền vào trong nước từ Đông Nam Á, khi đó khoai lang đỏ là thứ chỉ có quý tộc mới được ăn, người thường không được đụng tới.
Có kẻ đến Đông Nam Á đem khoai lang đỏ trở về quê cũ, sau đó khoai lang đỏ mới được truyền bá rộng rãi khắp trong nước.
Nhưng đây cũng chỉ là chuyện dân gian được lưu truyền ở thời của Lâm nương tử mà thôi, ở nơi này ấy à…
Bạch Quân Quân nghỉ hết mọi nhẽ, hình như bọn họ lặn lội ở đây bấy lâu nay, chưa từng thấy khoai lang đỏ bao giờ.
Vì thế hai người mang thứ này ra rừng cây gieo hạt, Bạch Quân Quân điều khiển dị năng thúc đẩy sự sinh trưởng của khoai lang đỏ, sau đó mọi người lại sử dụng cách củ, dẫn mấy người thích lên núi tìm bảo vật tới nơi này.
Quả nhiên, mọi người cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cứ tưởng mình tìm được đồ quý ở trên núi này.
Đặc biệt là khi bọn họ rút chỗ dây leo kia lên, bỗng trông thấy một loạt quả nóm chẳng khác gì nhân sâm. Nhưng có là đồ ngốc cũng biết đây không phải nhân sâm. Trông thấy thứ này, mọi người đều có vẻ không hiểu cho lắm.
Sau đó tới lượt Lâm nương tử hô to tên gọi của nó: “Đây là khoai lang đỏ!”
Khoai lang đỏ?
Mọi người nghe mà ngẩn tò te.
Lâm nương tử gật đầu lia lịa bảo mọi người rút hết số dây leo này lên khỏi mặt đất, còn hết lời đảm bảo thứ này có thể ăn được, là món chính trong thời kỳ đói kém, bình thường có thể coi như bữa sáng hoặc đồ ngọt, thậm chí còn có thể nướng lên làm đồ ăn khuya.
Mọi người ở đây đều có thói ham ăn, nghe được lời giới thiệu hấp dẫn như vậy, bọn họ lập tức tung ta tung tăng đào khoai.
Điều khiến người ta kinh ngạc là sản lượng khoai ở đây cao một cách khó hiểu, chẳng biết bọn chúng đã mọc ở đây bao nhiêu năm, một cây khoai mà có tới mấy chục củ khoai lang đỏ, cái nào cái nấy đều to tròn đẹp đẽ.
Chỉ mỗi việc vác hết số khoai này về, mọi người đã tốt không biết bao nhiêu thì giờ.
Nhưng mọi người cũng chỉ đào khoai đi, số dây leo vẫn còn để nguyên như cũ, Lâm nương tử nói rằng dây leo này sống rất dai, chỉ cần được bén rễ trong lòng đất là sống được, nói không chừng đầu xuân năm sau sẽ lại được thu hoạch.
Mọi người tấp nập tới đây nhặt khoai lang đỏ, trong lượng than củi được phát mỗi ngày, khoai lang đỏ cũng trở thành một phần không thể thiếu.
Đôi khi bọn họ bắc bếp lửa để sưởi ấm còn ném cả khoai lang đỏ vào nướng, khiến cho gian nhà thơm phưng phức.
Ngày tháng bình yên của mọi người cũng dần qua đi, thời tiết thì càng lúc càng lạnh.
Tuyết lớn phủ đầy sân, thời điểm này không thích hợp để làm ruộng hay săn bắt. Mỗi ngày, ngoài chuyện học tập, luyện võ, dường như mọi người chẳng còn chuyện gì để làm.
Mọi người trở nên giống với động vật ngủ đông, sống cuộc đời chậm rãi, thư giãn trong đợt rét này.
Cánh đàn bà con gái thì vẫn vậy, bọn họ vẫn còn phường dệt, cảm thấy chán chường thì sẽ đến phường dệt làm lụng, tay bắt mặt mừng với công việc dệt vải này. Ấy thế nhưng cánh đàn ông đã không được làm ruộng lại còn chẳng thế đi săn, ai nấy đều cảm thấy rất nhàm chán.
Vì để đời sống của mọi người trở nên đặc sắc hơn, đại hội đấu võ đầu tiên ở nơi vô chủ đã diễn ra.
Mọi người tham gia thi đấu vô cùng náo nhiệt, mười tám lớp võ nghệ đều đứng ra báo danh, chẳng mấy chốc, nơi vô chủ lại náo nhiệt như thường.
Là một kẻ đã quen sống ở chốn phồn hoa, Vũ Văn Loan Phi rất vui mừng.
Dù sao hắn cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm tổ chức những sự kiện linh đình như vậy, nhớ năm đó tiết Hoa Thần ở huyện Anh, không phải đều nhờ hắn một tay chỉ đạo, thậm chí cả việc lập thần đàn hay sao! Vì thế, trong đại hội này, Vũ Văn Loan Phi lại có đất dụng võ, phát huy khả năng của nghệ thuật gia vô cùng nhuần nhuyễn.
Sống trong núi ngày này qua tháng nọ, mọi người cũng không biết thời gian bên ngoài.
Vì thế, mọi người bèn tính lịch từ độ tuyết đầu mùa, chẳng bao lâu nữa năm cũ sẽ qua, tới Tết Nguyên Đán.
Từng nhà mở cửa đón khách, nghĩ cách ganh đua xem khoai lang đỏ nhà nào ngon hơn.
Trong một đám người đua nhau ăn khoai lang đỏ, không biết ai lại đưa ra một nắm Hạt thông, nói là mấy hôm trước nhặt được ở rừng cây, vốn định coi như củi mà đốt, ai ngờ mùi hương lại thơm ngát như thế.