Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1194 - Chương 1194. Tôn Nghiêm Của Chó

Chương 1194. Tôn nghiêm của chó Chương 1194. Tôn nghiêm của chó

Ba sư huynh đệ đang giằng co kịch liệt, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói rợn tóc tóc gáy.

Ba người cùng lúc quay đầu lại, trông thấy một nam nhân tà ma ngoại đạo đang đứng sau lưng mình, trên người hắn toàn là khí chất tà ma ngoại đạo, đột môi đen ngòm, vừa nhìn đã biết không phải đấng chính nhân quân tử gì cho cam.

Ai mà ngờ đây là cửu hoàng tử ngọc thụ lâm phong khi xưa?

Ba người nhìn thấy Vũ Văn Tuyển đột nhiên xuất hiện thì đều sửng sốt. Bọn họ lại nhìn xung quanh, nhận ra Hắc Long Quân trấn thủ ở nơi này đều đã bị Vũ Văn Tuyển giết chết, nhưng Bạch Lâu.

Đại thúc què nhíu chặt mày, bàn tay siết chặt.

“Thứ yêu nghiệt nhà ngươi vốn không nên tồn tại trên cõi đời, nay ngươi gây ra loạn lạc thế này thì quả là trời đất khó tha, hôm nay để ba sư huynh đệ chúng ta thay trời hành đạo!”

“Không sai, dù hôm nay chôn thây nơi này, chúng ta cũng không hối tiếc.”

“Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, như vậy là mãn nguyện rồi!”

“Các huynh đệ chớ nói lời không phải, ai chết còn chưa nói chắc được đâu.”

Các sư huynh đệ như không trông thấy Vũ Văn Tuyển, chỉ một lòng tâm sự với nhau, hào khí ngút trời.

Vũ Văn Tuyển lạnh lùng dẩu môi: “Yêu nghiệt? Hừ, đám ác nhân trộm long tráo phụng đó không phải yêu nghiệt hay sao? Đám tham ô mua quan bán tước đó không phải yêu nghiệt hay sao? Đám hôn quân phụ lòng dân chúng đó không phải yêu nghiệt hay sao? Nếu trên đời này thật sự tồn tại thứ gọi là yêu nghiệt, vậy thì khắp cả trời đất đâu đâu cũng là yêu nghiệt! Nếu cùng là hạng xấu xa như nhau, sao không gỡ lớp mặt nạ đó xuống? Tới khi tất cả mọi người đều giống như nhau, thứ quái dị chính là đám khẩu Phật tâm xà các ngươi, đến lúc đó, các ngươi mới là dị dạng, các ngươi mới là yêu ma!”

Ba sư huynh đệ không nói thêm gì nữa mà siết chặt vũ khí, lao về phía trước.

Trong ba năm làm xích lão ở chiến trường, bọn họ đã có được kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, tuy ba người tàn nhưng không phế, cách phối hợp chiến đấu của ba sư huynh đệ rất tài tình.

Chỉ cần một ánh mắt, ba người có thể nhìn ra ngay ý đồ của đối phương, bọn họ một người phụ trách tấn công, một người hiệp trợ, một người khác đánh lén bên ngoài. Đến khi Vũ Văn Tuyển toàn lực đối phó với người tấn công, ba người lập tức đổi trận, người dùng ám khí trở thành người tấn công, người tấn công trở thành người hiệp trợ.

Ba sư huynh đệ Mặc Giả sử dụng trận pháp vô cùng nhuần nhuyễn, vững vàng ngăn được Vũ Văn Tuyển.

Vũ Văn Tuyển bị ba người này áp sát, không thể thoát khỏi vòng vây chỉ trong chốc lát, thậm chí còn bị bọn họ đả thương.

Bọn họ chẳng khác nào một bầy chó già sống bảy tám năm trời, biết rõ mình không sống được bao lâu nữa, nên nuôi ý định chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để tìm về cho đại quân phía sau một tia, vậy nên chiêu thức của bọn họ chẳng hề để lại đường lùi, cho dù bản thân bị phanh thây xẻ thịt tại đây cũng không tiếc gì.

Vũ Văn Tuyển gằn giọng: “Nếu các ngươi muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!”

Dứt lời, hắn vung ống tay áo lên, đại thúc què đang lấy cứng đối cứng với Vũ Văn Tuyển ở chính diện bỗng dưng ngửi thấy một mùi hôi tanh kinh dị, sau đó phía cổ bắt đầu đau nhức.

Tới khi quay đầu nhìn lại, mới thấy một con rắn đen tuyền vừa mới cắn vào cổ mình.

Đại thúc què hoảng sợ, bóp nát cổ con rắn dài bảy tấc ngay lập tức.

Tuy nhiên, cổ đại thúc què cũng bắt đầu tê rần, màu da chuyển đen, chẳng bao lâu sau, môi ông ta cũng đen ngòm, cuối cùng không chống đỡ được nữa mà ngã xuống đất.

“Đại sư huynh!” Đại thúc cụt tay kinh hồn táng đảm, lập tức dừng việc công kích, chạy tới nhìn đại thúc què, nhưng Vũ Văn Tuyển lại nắm bắt được thời cơ, hắn vung đao lên, lưng đại thúc cụt thay lập tức xuất hiện một vết thương dài sâu hoắm, nhìn thấu tới tận xương, phun một búng máu lên mặt của đại thúc chột.

“Nhị sư huynh!” Đại thúc chột là người duy nhất trong bọn họ còn đầy đủ tay chân, bây giờ ông ta không rảnh lo cho các sư huynh của mình nữa, chỉ cắn răng nói: “Ta liều mạng với ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment