Ở trên chiến trường, càng trong thế yếu, càng bị đàn áp, con người ta sẽ càng khó phát huy sức mạnh, không ít người còn bị cào trúng, hoặc là bị cắn đứt cổ.
Thấy chiến hữu xung quanh lữ lượt ngã xuống, mọi người chiến đấu với Độc Nhân càng lúc càng hăng. Hắc Long Quân đều không nao núng, đặc biệt khi không may bị cào trúng, bọn họ thậm chí còn buông cả vũ khí, lao thẳng về phía quân địch, hô hoán đồng đội của mình:
“Mau lên! Mau nhân lúc này chém đầu bọn chúng!”
Độc Nhân hung hãn giơ móng vuốt lên đâm xuyên người Hắc Long Quân, nhưng người nọ có chết cũng không chịu buông tay. Cho dù cánh tay đứt lìa, hắn vẫn khư khư giữ lấy tên Độc Nhân, có chết cũng không muốn buông ra.
Càng lúc càng nhiều người quăng vũ khí lao về phía này, người này ôm chân, người kia ôm eo, dùng thân mình để khống chế đám người kia, sau đó đồng đội lại tiến tới, chém lìa đầu bọn chúng.
Hắc Long Quân lấy số lượng làm lợi thế, mất hơn mười mạng người mới đổi lại được một mạng của Độc Nhân kia.
Dù lần này chiến thắng, nhưng bọn họ chẳng thể vui nổi.
Những người bổ nhào về phía Độc Nhân kia cũng đã bắt đầu mọc lông tơ màu trắng, từng mảng lông tơ ấy dần lan ra khắp người bọn họ với tốc độ nhanh chóng.
Nhân lúc vẫn còn chưa hóa thành âm binh, những người đó vừa chịu đựng nỗi giày vò, vừa điên loạn hét lên: “Mau… Mau giết ta!”
Mọi người cũng biết được tình hình bây giờ, tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng chỉ đành giơ rìu lên.
“A a a a! Huynh đệ, ta tiễn huynh!”
“Được.” Những người nằm trong vũng máu tuy vẻ mặt đau đớn, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại yên ả khác thường.
…
Vũ Văn Tuyển không ngờ Độc Nhân của mình lại có thể bại dưới tay một đám vô danh tiểu tốt như vậy.
Trong mấy chục vạn âm binh này, hắn đã có thể luyện chế ra năm tên Độc Nhân, nhưng hai tên trước đã bỏ mạng giữa những đầm nước kia, bây giờ lại thiệt hại ba người, thậm chí ngay cả Ảnh Tử của hắn cũng đã bị giết chết.
Nhưng đã đến nước này rồi, hắn vẫn còn chưa giao đấu trực tiếp với Vũ Văn Kỳ kìa mà.
“Đồ vô dụng!”
Vũ Văn Tuyển đứng phắt dậy, dùng Bạch Lâu cứa bàn tay mình, từng giọt từng giọt ứa ra, thấm vào trong chiếc nhẫn.
Đám âm binh kia như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức lao thẳng về phía đối diện.
Tuy phía đối diện có cột nước áp chế, nhưng đám âm binh kia như tre già măng mọc, không ngừng kéo về phía này.
Vũ Văn Tuyển đứng đằng sau hiến máu không ngừng, đám âm binh cũng vì thế mà càng lúc càng điên loạn.
Cứ thế, một cột nước, hai cột nước... Càng lúc, địa bàn âm binh chiếm được càng nới rộng.
Hắc Long Quân chẳng còn cách nào khác, người bị thương lập tức lao lên phía trước, để cho đồng đội mình thừa dịp rút lui.
Ấy thế nhưng âm binh vẫn cuồn cuộn kéo về phía này, nếu như không kịp thời chặt bỏ đầu bọn chúng, bọn chúng sẽ đoạt mạng người sống bất cứ lúc nào.
Hắc Long Quân dần bị kéo vào vũng bùn, à không, bọn họ dần bị kéo vào màn đêm vô định không có điểm tận cùng.
Lúc này, đại thúc què đang ở cách chiến trường một đoạn xa, bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, có thể cho nổ đập chứa nước này để bảo toàn quân lực bất cứ lúc nào.
Tuy địa bàn của bọn họ đang ngày một thu hẹp, nhưng ít nhiều gì cũng có thể tranh thủ chút ít thì giờ.
“Sư huynh, huynh lui về phía sau trước đi, nơi này giao cho đệ là được.” Đại thúc chột nói với đại thúc què.
“Mắt của đệ còn tốt, đệ và đại sư huynh đi đi, tao ở lại là được.” Đại thúc cụt tay sốt sắng đẩy bọn họ đi về phía sau.
“Các đệ đừng giành nữa, ta ở lại, cụt tay, chột mắt, các đệ hãy ra đằng sau giám sát cạm bẫy, nhất định phải gắng gượng đến cùng!”
“Ha, các ngươi không cần phải tranh, hôm nay không ai được đi hết.”