Lý Văn Li nói xong thì tiếp tục vung đao lên.
Chỉ trong giây láy, Vũ Văn Tuyển đã mất đi ngón tay trái của mình, viên quái thạch luôn tiếp cho hắn tự tin rằng có thể dùng để áp chế Lý Văn Li cũng đã bị Lý Văn Li chém vụn.
Vũ Văn Tuyển không thể chấp nhận sự thật như vậy, nhưng hắn cũng không dám chủ quan, cắn răng cầm Bạch Lâu lên giao đấu với Lý Văn Li.
Những ngón tay trái của hắn nay đã chẳng còn, máu từ vết thương đang rỉ ra không ngừng, hơn nữa chiêu thức của Lý Văn Li cũng cực kỳ đáng sợ, chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng.
Chẳng bao lâu sau, Vũ Văn Tuyển bị mấy đòn liên hoàn của Lý Văn Li bức lui, lết ra đằng sau như một cái giẻ rách.
Đúng vào lúc này, rừng cây phía sau Lý Văn Li xuất hiện một bóng người, người nọ cũng mặc y phục màu xám y hệt Lý Văn Li, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp đẽ cao quý như xưa, thậm chí còn quyến rũ mê người hơn cả trước kia.
Nữ nhân này còn chẳng buồn nhìn hắn, lập tức đi tới trước mặt sư huynh đệ Mặc Giả, bắt đầu bắt mạch cho bọn họ.
Vũ Văn Tuyển nở nụ cười châm chọc: “Đừng phí sức nữa, bọn họ đã thành vong hồn dưới lưỡi đao của ta từ lâu rồi. Ta Vũ Văn Tuyển sống ở thế gian này khổ sở như thế, cuối cùng lại dẫn theo nhiều người như vậy xuống địa phủ cùng ta, cũng coi như chết không hối tiếc, ha ha ha ha!”
“Ngươi nằm mơ đi.” Bạch Quân Quân lạnh lùng liếc hắn một cái: “Mạng của bọn họ ta sẽ giữ lại hết!”
Dứt lời, Bạch Quân Quân đút nước thảo mộc cho ba huynh đệ trước mắt bao người, sau đó nàng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu đả thông kinh mạch cho từng người một.
Chỉ cần không bị ngốc cũng biết nàng đang trị bệnh cho người ta.
Thấy hai người bọn họ xuất hiện, Vũ Văn Kỳ lập tức vùng vẫy, lao ra như viên đạn.
“Thiếu chủ!”
Đội cảm tử kìm nén cảm xúc từ nãy tới giờ cũng chạy theo yểm trợ Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Tuyển không ngờ Vũ Văn Kỳ cũng ở gần đây.
Thì ra màn vừa rồi của ba sư huynh đệ Mặc Giả chỉ là diễn trò, cố ý muốn đánh lạc hướng, không để hắn tìm xung quanh thôi sao?
Nghĩ đến khi nãy đã để lỡ mất cơ hội giết Vũ Văn Kỳ, Vũ Văn Tuyển tức sôi máu, hắn phu ra một búng máu đó tươi.
“Vốn dĩ hận không thể chém đầu ngươi xuống, nhưng giờ nghĩ lại, như vậy thì dễ dàng chi ngươi quá, nếu nhìn thấy Vũ Văn Kỳ mà ngươi đã tức hộc máu rồi, vậy thì cứ để ngươi trông thấy ba vị đại thúc kia hoàn hồn trở về thì hay hơn.” Lý Văn Li lạnh giọng nói.
“Không thể nào!” Vũ Văn Tuyển phát rồ, bọn họ bị thương nặng thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng chẳng cứu được bọn họ nữa, chứ đừng nói chỉ là Bạch Quân Quân.
“Vậy ngươi cứ nhìn cho kỹ.” Lý Văn Li đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lúc này Vũ Văn Kỳ đã chạy tới bên cạnh bọn họ, Lý Văn Li nói: “A Kỳ, ngươi đã giúp hai chúng ta không ít chuyện rồi, bên này cứ giao cho chúng ta là được, ngươi đi chỉ huy đại quân đi.”
“Hả?” Vũ Văn Kỳ ngần người nhìn Lý Văn Li, như thể mình đang nằm mơ vậy.
Đúng lúc này, gió nhẹ lướt qua, tiếng chém giết cũng theo đó mà xuất hiện.
Hẳn là hắn các tướng sĩ lại bắt đầu chém giết âm binh. Nhưng vừa rồi bọn họ đã hạ lệnh ẩn nấp, người đang giao chiến chắc chắn không phải Hắc Long Quân.
Vũ Văn Kỳ lập tức hiểu ra ngay, đây hẳn là người mà “hồ ly ca ca” và “nha đầu Quân Quân” kéo tới đây đểu viện trợ.
Hắn gật đầu: “Vậy ta đi đây! Hai người cũng cẩn thận!”
“Đi thôi.”
Bạch Quân Quân ngồi ở bên kia cũng chào hỏi một câu, Vũ Văn Kỳ mới yên tâm dẫn hạ bộ rút lui.
Tới khi xung quanh chẳng còn một ai, Bạch Quân Quân mới bắt đầu phát huy thực lực, dị năng hệ mộc nháy mắt đã bao phủ ba vị đại thúc chỉ còn hơi tàn kia.