Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1197 - Chương 1197. Thua Hoàn Toàn

Chương 1197. Thua hoàn toàn Chương 1197. Thua hoàn toàn

Rồi sau đó, một chuyện làm cho Vũ Văn Tuyển khó có thể tin đã xảy ra, hắn thấy trên người Bạch Quân Quân tỏa ra một vầng ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt, vầng ánh sáng màu xanh lá này chậm rãi dựa vào trên người ba người vị hắn hành hạ đến chết vừa nãy, chẳng bao lâu sau, miệng vết thương của ba người kia khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, ngay cả sắc mặt của người què trúng phải xà độc cũng từ từ trở lại bình thường.

Sắc mặt của Vũ Văn Tuyển hoàn toàn trắng bệch, hắn lẩm bẩm: “Không thể nào… Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được.”

“Các ngươi… các ngươi không phải người.”

Lý Văn Li cười lạnh: “Chỉ sợ ngươi bây giờ còn không giống người hơn đấy.”

Nhưng mà Vũ Văn Tuyển đã chìm vào điên cuồng: “Là các ngươi, là các ngươi trộm thuật cấm kỵ của núi Vu Tổ, các ngươi dùng thuật cấm kỵ kia mới có thể được như vậy, nó thuộc về ta, các ngươi trả nó lại cho ta.”

Sau khi xác định các dấu hiệu sinh tồn của mấy người đại thúc què chân đang dần dần ổn định, Bạch Quân Quân mới đứng dậy đi về phía bên cạnh Vũ Văn Tuyển.

“Ta chẳng hiểu thuật cấm kỵ gì cả, thứ ta biết là thuật đạo trời.”

Nói xong nàng đột nhiên nâng tay, lá cây xung quanh theo đó mà bay múa trong không trung.

Dáng vẻ đó của Bạch Quân Quân tựa như thần nữ Vu Sơn có thể điều khiển sinh linh, thánh khiết mà lại xinh đẹp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong thoáng chốc Vũ Văn Tuyển cảm thấy mình giống như một con kiến, hắn siết chặt lấy bàn tay đang cầm Bạch Lâu, ánh mắt ghen tỵ cũng đỏ bừng.

“Vì sao… Vì sao? Dựa vào đâu mà các ngươi lại đạt được sự thương xót của ông trời? Rốt cuộc ta thua ở đâu? Sao ngay cả ông trời cũng muốn vứt bỏ ta?”

Nghĩ đến từng bóng lưng lần lượt quay về phía hắn từ nhỏ đến lớn, Vũ Văn Tuyển vô cùng căm hặn.

Vì sao ngay cả ông trời cũng không lựa chọn hắn?

Người ta thường nói đánh rắn đánh giập đầu, giết người phải tru tâm, dường như là vì kích thích Vũ Văn Tuyển, Bạch Quân Quân còn điều động hắc long đến, Lý Văn Li nhìn thấy vậy thì hiểu ý nàng ngay, cũng theo đó điều động hỏa long và thủy long ra.

Vũ Văn Tuyển nhìn thấy thuật cấm kỵ mà hắn tha thiết ước mơ thì mặt trắng như tờ giấy, mùi rỉ sắt trong cổ họng càng ngày càng nặng, tiếp theo một dòng máu màu nâu sẫm chảy từ trong miệng của hắn ra.

Vì để có thể thuận lợi điều khiển độc nhân, thậm chí hắn còn ăn nửa đóa hoa độc không trọn vẹn kia, từ đó về sau ngày ngày đêm đêm đều phải chịu đựng nỗi đau bị hoa độc khoét tim.

Dựa vào đâu mà hai người này có thể đạt được những thứ đó trong khi không phải trả giá bất cứ điều gì?

Sao hắn lại có thể cam tâm được?

Vũ Văn Tuyển thúc giục năng lượng hoa độc trong máu, trong nháy mắt. máu đen trong cơ thể hắn tăng vọt một cách điên cuồng, đôi mắt cũng hoàn toàn biến thành đỏ đậm.

Vũ Văn Tuyển dựa vào một hơi cuối cùng đột nhiên bùng nổ, dường như tính toán thừa dịp bọn họ không chú ý mà giết chết bọn họ bằng một đao.

Nhưng mà giây tiếp theo, Vũ Văn Tuyển chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù lao đến, trong chớp mắt, cổ họng hắn chợt lạnh, một cọng ý thức cuối cùng của hắn chỉ dừng lại trên thân thể bị chia năm xẻ bảy của mình.

Cứ như vậy, Vũ Văn Tuyển chết bởi lưỡi đao gió của Lý Văn Li.

“Cho dù không có ta thì hồn phách của những người đã chết cũng sẽ xé nát ngươi.” Lý Văn Li lạnh nhạt nói.

Cuộc đời này của Vũ Văn Tuyển cứ như vậy mà kết thúc, cuối cùng xen lẫn với cơ thể của hắn là thanh danh kiếm tuyệt thế Bạch Lâu.

“Đại tiểu thư, phải xử lý như thế nào?” Lý Văn Li hỏi, đương nhiên, ý của hắn là Bạch Lâu chứ không phải là thi thể nát vụn của Vũ Văn Tuyển.

Bạch Quân Quân nhíu mày nói: “Thanh kiếm này đã đi theo Vũ Văn Tuyển giết quá nhiều người, mặc dù là bảo vật nhưng chỉ sợ lúc này cũng đã dính phải rất nhiều hơn thở của oán linh, so với việc để thanh kiếm như vậy ở lại thế gian, không bằng cứ phá hủy nó như thế đi, để lại cho nó một thanh danh.”

“Được.” Lý Văn Li cong môi.

Nếu như đại tiểu thư vốn luôn luyến tiếc bảo vật đã không muốn thanh Bạch Lâu này thì có thể thấy nàng cũng không thích chủ nhân của Bạch Lâu này đến mức nào.

Có điều cũng phải thôi, ai lại thích kẻ điên yêu một cách cực đoan, đi vào chỗ bế tắc như vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment