Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1198 - Chương 1198. Người Đáng Yêu, Thân Ái, Quen Thuộc

Chương 1198. Người đáng yêu, thân ái, quen thuộc Chương 1198. Người đáng yêu, thân ái, quen thuộc

Đợi Bạch Quân Quân dứt lời, Lý Văn Li yên lặng tạo ra một ngọn lửa, ngọn lửa kia bốc lên cao, chậm rãi đốt cháy thi thể của Vũ Văn Tuyển.

Một lát sau, cả Vũ Văn Tuyển và thanh Bạch Lâu kia của hắn biến thành tro tàn, rồi sau đó nữa, một luồng gió cuốn đến thổi bay chúng đi không để lại chút dấu vết nào.

Hai người vừa mới xử lý xong, mấy người đại thúc què chân cũng từ từ tỉnh lại.

Dường như ba người vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của việc sống lại từ cõi chết, mê mang nhìn thoáng qua quanh mình.

Vũ Văn Tuyển mới vừa rồi vẫn còn ở đây, bây giờ đã sớm biến mất không thấy dấu vết mà thay vào đó là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Điều nực cười hơn nữa là rõ ràng bọn họ đã bị thương rất nặng mà bây giờ lại không cảm nhận được chút đau đớn về thể xác nào.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngây ngẩn cả người: “Hay là… chúng ta đã đến thế giới khác rồi?”

“Không nghĩ tới thế giới sau khi chết lại là như vậy. Chắc đó không phải là Hồ Ly và Quân Quân do Hắc Bạch Vô Thường biến thành đấy chứ?”

“Cũng không phải là không có khả năng, dù sao chúng ta cũng chết vì chính nghĩa, nói không chừng Diêm vương còn phong cho chúng ta một chức quan gì đó, cho nên vì để đường đến Hoàng Tuyền của chúng ta dễ đi hơn mới biến ra người mà chúng ta nhớ nhung nhất.”

“Nhưng mà… một khi đã như vậy thì vì sao không biến ra sư phụ và sư muội?”

Bạch Quân Quân vô cùng bội phục khi đến lúc này rồi mà sư huynh đệ ba người còn suy nghĩ được như vậy.

Nàng cạn lời, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt ba người: “Các thúc đừng có nghĩ quá lên nữa, nếu đã nghỉ ngơi đủ rồi thì theo bọn ta đi giúp Vũ Văn Kỳ thôi.”

“???”

“!!!”

Ba người từ lờ mờ chuyển sang khiếp sợ, tất cả đều ngơ ngác.

“Đây là… tình huống gì thế?”

Tất cả những điều này không phải là mơ hả?

Lúc ba người đang choáng váng thì Hồ Ly cũng cười với bọn họ rồi chỉ chỉ lên phía trước: “Nhanh đuổi theo đại tiểu thư, bằng không nàng ấy sẽ sốt ruột đấy.”

Lời nhắc nhở này cuối cùng cũng làm cho ba người lấy lại tinh thần, bọn họ bò lăn bò toài đứng dậy, lúc này mới phát hiện trên người không còn bất kỳ vết thương nào, ngoại trừ những lỗ hổng trên y phục do Vũ Văn Tuyển làm ra là vẫn còn nguyên trạng.

Tất cả những chuyện đã xảy ra này quá mức kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đã bị giết nhưng bây giờ lại còn sống.

Nhưng bọn họ có thể xác định và chắc chắn rằng chuyện mình gặp phải Vũ Văn Tuyển hoàn toàn không phải là ảo giác.

Cho nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lúc bọn họ chết?

Nhưng mà chắc chắn bây giờ sẽ không có đáp án cho tất cả chuyện này nên cả ba cũng không tiếp tục trì hoãn nữa mà đứng lên đuổi theo bọn họ.

Bên kia, lúc Vũ Văn Kỳ mang theo nhóm tử sĩ xông lên đến nơi thì lập tức nhìn thấy một đám người cường tráng khỏe mạnh đang tích cực quơ quơ cánh tay, ở trên cánh tay bọn họ đều được cột một loại vũ khí quỷ dị, thứ vũ khí này giống như lưỡi liềm, vừa sắc bén lại vừa chắc chắn, bọn họ hoàn toàn không cần dùng tay điều khiển lúc quơ tay mà chỉ cần không ngừng quơ tay thì đầu của những âm binh kia đã lần lượt rơi xuống hết cái này đến cái khác.

Lúc này có tử sĩ nào ở bên cạnh Vũ Văn Kỳ mà chưa bị âm binh làm cho mệt mỏi đến mức hoàn toàn mất đi tinh thần sĩ khí đâu? Cho nên lúc bất chợt nhìn thấy nhóm viện bình còn cường tráng mạnh mẽ hơn cả âm binh này thì tất cả mọi người đều trở nên choáng váng.

Có người còn tin tường nhận ra đại ca tộc Thôn Hỏa từng dẫn bọn họ đi tham quan trường học và nơi làm nông ngày đó trong nhóm người này.

Vì thế mọi người kinh ngạc: “Sao… Sao lại cảm giác bọn họ còn cường tráng hơn cả trước mùa đông thế nhỉ?”

“Dù… Dù sao cũng đã nuôi mỡ cả một mùa đông rồi mà.”

Người còn lại trả lời.

Vốn mấy ngày này bọn họ đã bị âm binh đánh cho bại lui liên tiếp, tâm trạng của mọi người đều vô cùng áp lực, hơn nữa vừa rồi lúc Vũ Văn Tuyển đơn phương hành hạ ba sư huynh đệ đại thúc què chân đến chết, tâm trạng của mọi người đều nặng nề đến mức như rơi xuống đáy vực, rõ ràng bọn họ đã bị thói đời này tra tấn đến mức đoạn tình tuyệt ái, ai mà ngờ lúc này còn có thể nói đùa được?

Bình Luận (0)
Comment