Âm binh bên ngoài biến mất rồi?
Tin vui này so với chiến hoả ở nước Bạch Câu biến mất càng đáng để hưng phấn hơn, nhưng, bọn họ cũng biết muốn đạt tới khả năng như vậy thì khó biết bao nhiêu!
“Đây. . . Đây là sự thực sao?"
"Đây là sự thực sao?"
Rất nhiều người không tự chủ được xuất hiện nước mắt.
Phía trên, Vũ Văn Loan Phi vẫn như cũ kiên nhẫn gật đầu với bọn họ: "Thật, thế gian thái bình. Tất cả mọi người có thể yên ổn sinh sống rồi!"
Một câu nói kia của hắn, khiến cho tất cả dân chúng đang trốn bên dưới từ đường đều khóc.
Cuối cùng, là người của thôn Hỏa tộc xoè tay kéo bọn họ ra bên ngoài.
Vừa ra ngoài, thôn dân còn có chút kiêng kị với bọn họ, nhưng mắt người thôn Hỏa tộc bén nhọn phát hiện ra mạ đã dưỡng tốt, mọi người ở Vùng đất vô chủ đã làm đến quen tay thạo nghề, nhìn thấy mạ nhịn không được xắn tay áo lên, lập tức vào trong ruộng cấy mạ.
Động tác đột ngột này khiến cho thôn dân sợ ngây người, lần này cũng không lo đến hỏi bên ngoài rốt cuộc đã là thế đạo gì, nhanh chóng tranh cướp giành giật mạ về.
Cũng không phải lo lắng bọn họ làm hỏng mạ, mà chính là nông dân thuần phác sao có thể để khách nhân làm việc, hơn nữa những khách nhân này đều đi ủng da và mặc y phục vải bông.
Đây là cách người bình thường mặc sao?
Nhắc tới cũng không biết bọn họ rốt cuộc có lai lịch thế nào, bây giờ thế đạo này, ngay cả bách tính Đông Địa và Hoàng Đô phồn hoa nhất tất cả cũng đã chết thì chết trốn thì trốn, nơi nào còn có người giàu có.
Có điều mặc dù thôn dân rất nỗ lực muốn cướp việc về, nhưng những người này đều có thân thủ mạnh mẽ, hơn nữa bọn họ căn bản cũng không xuống ruộng, trực tiếp tại cày ở trên ruộng nước trực tiếp ném mạ vào giống như chơi phi tiêu.
Thôn dân nhìn thấy chiến trận này thì hoảng sợ, đây không phải con nhà giàu chạy đến náo sao! Có ai cấy mạ như thế không?
Thôn dân ngăn không được, trưởng thôn đành phải ôm lấy chân Vũ Văn Loan Phi thuận thế quỳ xuống: "Quý nhân à, xin các ngươi giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta những người dân nhỏ bé bình thường như chúng tamột con đường sống đi. Thế đạo này vốn đã không tốt rồi, đám mạ này là thứ duy nhất chúng ta trông cậy vào hiện giờ đó."
"Đúng đó, chư vị quý nhân hạ thủ lưu tình, xin thương xót, hạ thủ lưu tình đi."
Trong thôn còn lại phần lớn là người già và trẻ em, cho dù là đàn ông được bọn họ dựa vào nhiều lắm cũng là bằng tuổi với Tiểu Thiền và Thố Tử, nói một cách khác lông còn chưa mọc đủ.
Đối mặt với đại hán của thôn Hỏa tộc cầm vũ khí trong tay mặc hộ giáp tinh xảo, bọn họ giống như con gà con vậy, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Lão nhân không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào cầu xin tha thứ để cầu lấy một con đường sống.
Vốn cho rằng âm binh biến mất là thiên đại hảo sự, ai biết âm binh vừa đi đã gặp phải đám người kỳ quái này, những quái nhân này còn chỉ lấy thứ đồ chân thật nhất của bọn họ.
Nếu thật sự để bọn họ tai họa xong tất cả hoa màu, cho dù không có âm binh bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
"Lão nhân gia này, ngài chớ hiểu lầm. Chúng ta không phải quấy rối, đây là một kỹ thuật cấy mạ chúng ta mới nghiên cứu ra, nó so với cấy mạ truyền thống đỡ đỡ tốn thời gian và công sức hơn, hơn nữa ném mạ còn có thể tăng gia sản xuất tăng thu nhập, ngài cứ yên tâm đi."
Vũ Văn Loan Phi nói xong đỡ trưởng thôn dậy, tất cả mọi người vốn dĩ đang khóc dập đầu kêu rên van xin buông tha sững sờ nhìn sang, dường như không nghe rõ Vũ Văn Loan Phi đang nói cái gì.
Lúc này, Lão Khâu thúc cũng từ trong đám người đi ra, ông ấy cười ha hả đến bên cạnh trưởng thôn tiếp tục gia tăng thêm sự yên tâm: "Lão Hán yên tâm, chúng ta thật sự đến giúp đỡ, chủ yếu là mạ của ngươi cũng đã quá lớn rồi, nếu còn không cấy thì sẽ không kịp nữa. Phương pháp này rất tốt."