Tiếp theo, Đan Hạc tiên sinh, Sơn Hải tiên sinh thậm chí Lâm nương Tử cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến.
Nhìn bọn họ nói hình như thật sự như vậy, thôn dân lại nhìn kỹ những người của thôn hoả tộc đang làm việc không dừng tay, lúc này mới nhìn ra sự khác biệt.
Vốn cho là bọn họ ném mạ lung tung, nhưng bây giờ nhìn lại, đám mạ kia nhìn thì như bị ném lung tung, trên thực tế tất cả đều nghiêng nghiêng đâm vào trong ruộng nước, hơn nữa mỗi một gốc mạ đều đứng thẳng, cũng không nằm xuống.
Mọi người lúc này mới thoáng yên tâm.
Hơn một ngàn người này so với người trong thôn bọn họ cũng nhiều hơn, hơn nữa trên tay mỗi người đều có vũ khí, nhìn bọn họ giơ tay nhấc chân phát ra lực lớn là có thể biết bọn họ đều là người tàn độc từng thấy máu. Người như này ở thời loạn lạc hoặc là kiêu hùng hoặc là tội phạm, đều đang dốc hết nhiệt huyết để có được tiếng tăm lợi lộc, nào giống người trước mắt không có việc gì chạy tới làm ruộng cho bọn họ.
Trưởng thôn thật sự nghĩ không ra, nhìn trong chốc lát cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi Vũ Văn Loan Phi trước đó bắt chuyện với mình đồng thời cũng là người hiền lành nhất: "Các ngươi... Từ đâu tới đây? Xưng hô như thế nào?"
"Chúng ta đến từ Vùng đất vô chủ."
"! ! !" Trưởng thôn mở to hai mắt nhìn: "Chỗ... Chỗ nào?"
"Vùng đất vô chủ." Vũ Văn Loan Phi vẫn như cũ cười nhẹ nhàng.
Nhưng trưởng thôn lại luống cuống, ấp a ấp úng hỏi: “Đó… Đó không phải là cái nơi ăn thịt người sao? Chỗ ấy còn có người sống ở sao?"
"Đúng, có người sống ở, chúng ta đều đến từ nơi đó." Vũ Văn Loan Phi trả lời bình thản, nói đến như thể đó cũng không phải Vùng đất vô chủ, mà chính là thành trì thôn xóm bình thường.
Trưởng thôn và một đám lão nhân đều kinh dị đối mặt, dù sao từ nhỏ đã nghe nói Vùng đất vô chủ đáng sợ, thôn Hỏa tộc ăn tươi nuốt sống nổi tiếng từ lâu, thậm chí ở trong chiến hỏa tấp nập mấy năm này cũng không có ai dám vào Vùng đất vô chủ tránh họa, có thể thấy được uy danh của nó rốt cuộc lợi hại biết bao nhiêu.
Mà bây giờ lại có người nói là đến từ nơi đó, một người nói là nơi địa ngục ngược lại hiện tại là nơi trù phú yên ổn nhất? ?
Chuyện này thật hiếm lạ.
Thế nhưng nhìn cách bọn họ ăn mặc, thậm chí tinh thần lại không giả được.
Mặc dù mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn thấy những người đó dùng tiếng phổ thông sứt sẹo, y phục hơi khác biệt, thậm chí phương thức gieo mạ chưa từng thấy, nói thật ở nước Bạch Câu thật sự là chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, cho nên sự nghi ngờ cũng theo thời gian dần dần tiêu biến.
Tốc độ làm việc của thôn Hỏa tộc rất nhanh, vốn dĩ hoàn thành gieo trồng vào mùa xuân đối với thôn dân ở nơi này mà nói ít nhất phải ba đến năm ngày thậm chí lâu hơn, dù sao cũng phải cắm từng gốc mạ một vào trong ruộng, chỗ của bọn họ lớn lại ít người nên càng cần thời gian, nhưng đối với thôn Hỏa tộc mà nói hoàn toàn không phải chuyện gì to tát, lại thêm phương pháp cấy mạ như chơi này, một buổi chiều đã làm xong tất cả mọi việc.
Nhưng tất cả mọi người chưa từng thử loại phương pháp gieo hạt này, cũng không biết có thể thành hay không.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ tin tưởng bọn họ cũng không có cách nào, mạ đã cắm xuống rồi, cũng không thể lại nhổ nó lên.
Là một trong bảy huyện của Hoàng Đô, diện tích nơi này rất lớn, vốn dĩ người cũng rất nhiều. Nhưng ba năm chiến loạn, đám nam nhi cũng sớm đã bị sung đi làm nghĩa vụ quân sự, thậm chí rất nhiều người chỉ còn lại có một mẹ già, mấy năm tai hoạ liên tục trưởng thôn và đồng hương giúp đỡ an táng không ít người già trẻ em, người của bọn họ càng ngày càng ít, nhà cửa để trống cũng càng ngày càng nhiều.
Vốn dĩ huyện có 5 vạn nhất người, bây giờ chỉ còn không đến 500 người.
Nhưng những căn nhà trống ra này ngược lại có thể cấp cho nhóm khách từ bên ngoài tới tạm thời ở lại.