Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1206 - Chương 1206. Đó Là Nơi Thần Tiên Nào?

Chương 1206. Đó là nơi thần tiên nào? Chương 1206. Đó là nơi thần tiên nào?

Vì thế trong hành trình du xuân lần này, sau nhiều ngày ăn gió nằm sương, cuối cùng mọi người cũng gặp được mái ngói đầu tiên có thể che đầu.

Sau khi trưởng thôn sắp xếp mấy phòng trống cho bọn họ, mọi người lập tức vội vội vàng vàng dọn dẹp.

Nói đến dọn dẹp, tộc Thôn Hỏa bọn họ đã thành thạo từ lâu ròi.

Mặc dù bọn họ mới gặp được Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vào mùa thu năm ngoái nhưng bọn họ cũng đã tham gia rất nhiều lớp học kỹ năng cuộc sống ở trường học mấy ngày này.

Nhất là sau khi tuyết rơi nhiều phủ kín núi, ngoài ăn ngủ và học tập ra bọn họ cũng chẳng thể làm được chuyện gì khác cả.

Vì thể ngoài việc học thiên văn, địa lý, thi thư lễ nhạc* ra, thậm chí mọi người còn nhân tiện học luôn việc dọn dẹp nhà cửa và sửa chữa mái ngói.

Có điều nhà của bọn họ đều mới xây dựng, không phải lo lắng chuyện sửa ngói cho nên kỹ năng mới học này vẫn luôn chưa được dùng tới.

Xem như hôm nay đã có chỗ dụng võ rồi.

Cho nên hơn một nghìn người của tộc Thôn Hỏa vô cùng vui mừng đi sửa chữa nhà cửa cho thôn này.

Trưởng thôn nhìn thấy mọi người mới khắc trước hãy còn đang cấy mạ trên ruộng mà khắc sau đã lập tức trèo lên nhà lợp ngói thì lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.

Trong nhận thức của ông ấy, sửa chữa nhà cửa là công việc đòi hỏi kỹ thuật, là công việc của thợ xây, thợ sửa tường, trước kia lúc quốc thái dân an, vào đầu mùa xuân và trước mùa đông, thợ xây sẽ đi đến các thôn làng và các trại để giúp mọi người sửa chữa nhà cửa.

Nhưng sau khi chiến tranh loạn lạc nổ ra, thợ xây cũng đều bị bắt đi lính, dù sao mấy năm nay bọn họ cũng chưa từng thấy.

Không nghĩ tới bây giờ lại có hơn một nghìn thợ xây đồng loạt ra quân, mái nhà của mọi người đều vang lên tiếng gõ đinh đinh đang đang.

Hơn nữa xem tay nghề của bọn họ thì kỹ thuật cũng không kém chút nào.

Thôn dân chưa từng thấy nhiều thợ xây như vậy nên không khỏi nhìn đến ngây người.

Vũ Văn Loan Phi khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt tràn đầy vinh dự vì được giúp đỡ: “Ở học đường của chúng ta, từ lên trời hái trăng cho đến xuống nước bắt ba ba, việc gì cũng phải học cả, mà việc gì cũng được dạy, ngài đừng thấy bọn họ cao lớn thô kệch, bọn họ biết hết mấy việc như xây nhà, sửa chữa, làm ruộng, săn thú, nghề mộc, lợp ngói cũng rất tốt.”

Ánh mắt của trưởng thôn không khỏi sáng rực, ông ấy nửa tin nửa ngờ: “Nơi vô chủ… thật sự có một học đường như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Dạy nhiều thứ như vậy thì học phí là bao nhiêu?”

“Học phí?” Vũ Văn Loan Phi buồn cười, lắc đầu: “Ở chỗ chúng ta chỉ cần hoàn thành công việc của mình thì mọi người được đến học đường miễn phí.”

“???” Trưởng thôn mở to hai mắt nhìn.

Học đường không thu học phí? Thật đúng là mới nghe lần đầu, mới thấy lần đầu.

Có điều nghe như rất lợi hại nhưng mà những công việc đó chắc cũng không nhẹ đúng không?

Vũ Văn Loan Phi lại lắc đầu: “Cũng tàm tạm, chọn một việc trong số mấy việc như làm ruộng, chăn thả, thủ công để làm là được, lúc trời nắng thì đi học, trời mát thì ra ngoài làm việc, nói tóm lại cũng không tính là bề bộn nhiều việc lắm.”

“!!!” Trưởng thôn liên tục lắc đầu, ông ấy mới không tin trên thế gian này lại có một nơi như vậy.

Dân chúng ở nơi đâu mà không khốn khổ nhất, nếu đúng như lời bọn họ nói, việc sinh hoạt thường ngày đều không cần mua bán, tất cả mọi người đều đồng lòng cố gắng thì tiếng tốt của nơi này đã lan truyền từ lâu rồi, đâu còn là nơi vô chủ tiếng xấu đồn xa nữa.

Thấy trưởng thôn lộ ra vẻ mặt không tin, Vũ Văn Loan Phi cũng không giải thích mà chỉ nói: “Ngài hỏi thêm vài người nữa là biết ngay ta có nói dối hay không.”

Nói xong Vũ Văn Loan Phi ngâm nga một điệu hát dân gian rồi đi tìm phu nhân nhà mình, để một mình trưởng thôn ở lại tại chỗ ngẩn người.

Cứ như vậy, mọi người ở nơi vô chủ tạm thời ở lại đây, bọn họ đã sửa chữa xong nhà cửa bị hư hỏng, ăn đồ ăn được tiếp tế dọc đường, hoàn toàn không làm phiền đến già trẻ lớn bé trong thôn.

Buổi tối, bọn họ còn đi tuần tra xung quanh, chờ đợi âm binh lọt lưới.

Nhưng mà bọn họ đã dẹp yên cả một đường từ đất Đông, tới nơi này thì gần như không còn âm binh nữa.

Bình Luận (0)
Comment