Ít nhất cũng không nhìn thấy ở đây.
Cho nên mấy ngày nay, mọi người giống như được nghỉ phép, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li càng là như thế, hai người tựa như người giám sát chỉ đứng trên danh nghĩa, không chịu trách nhiệm hay làm gì cả, nơi có đánh nhau bọn họ sẽ xông lên tuyến đầu nhưng lúc không có đánh nhau, hai người giống như biến mất vậy.
Đừng nói Vũ Văn Loan Phi, ngay cả đội bảy người tìm khắp nơi cũng không tìm thấy bọn họ.
Trên thực tế, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li dẫn theo Tiểu Vũ và Táp Táp đi rèn luyện.
Dị năng hệ Thủy và dị năng hệ Mộc giống nhau, đều có công năng tinh lọc, có không hề ít virus zombie rơi rụng trong cục diện rối rắm mà Vũ Văn Tuyển để lại, nếu dựa vào thiên nhiên từ từ tiêu hóa thì chỉ sợ vẫn sẽ có người không cẩn thận mà dính phải virus trong quá trình dài đằng đằng này, cho nên bọn họ chỉ có thể lợi dụng dị năng để tiêu trừ virus zombie.
Vừa lúc Bạch Linh Vũ có dị năng hệ Thủy, hơn nữa từ sau khi nuốt thủy linh ở trong thành Phục Ba, hắn cũng chưa từng tập luyện năng lực thủy linh, bây giờ đúng là thời cơ tốt cho hắn rèn luyện.
Cho nên mỗi lần đến một nơi nào đó, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại dẫn theo Bạch Linh Vũ đi ra ngoài rèn luyện, để hắn tinh lọc núi sông ở nơi đây.
Đứa trẻ đã lớn dần sau khi trải qua một năm học tập, bây giờ không còn dáng vẻ ngốc nghếch, đáng yêu của năm đó nữa, vóc dáng nho nhỏ cao lên không ít, nét dịu dàng, nữ tính trên khuôn mặt cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Điều này là nhờ Tiểu Sơn, đứa trẻ xuất thân từ núi rừng và một nhóm trẻ em thô lỗ của tộc Thôn Hỏa, mỗi ngày đều theo chân bọn họ chịu đựng đủ loại rèn luyện vất vả nên Tiểu Vũ cũng trở nên nam tính, sáng sủa hơn.
Lúc này, hắn đang đứng ở bên rừng cây, ngưng thần tụ khí điều khiển thủy linh đi thăm dò tất cả các vi sinh vật có sinh mệnh ở quanh mình, phàm là thứ nào có hơi thở phức tập, thủy linh sẽ nuốt vào bụng, hóa giải, hòa tan.
Ở bên đại thụ, Bạch Táp Táp đang pha trà cho tỷ tỷ, Lý Văn Li cũng đang nướng thỏ cho nàng, dưới sự vây quanh của mọi người, đại tiểu thư Bạch Quân Quân ung dung thảnh thơi nhìn bóng dáng của Tiểu Vũ, cười một cách tùy tiện.
Cuộc sống tốt đẹp mà lại yên tĩnh đại khái chính là như vậy.
Chỉ cần bọn họ tu bổ thế giới vỡ nát này xong thì nơi này sẽ trở thành đào nguyên trong giấc mộng của bọn họ.
Sau này bọn họ có thể yên tâm sinh sống và phát triển ở đây.
Đối với hai người đến từ mạt thế mà nói, có thể có một chốn bồng lai, có thể nghỉ ngơi thật tốt lấy lại sức lực chắc chắn là điều khiến cho người ta chờ mong.
Có điều lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một chuyện làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười đã xảy ra, chỉ thấy không ít cô nương trưởng thành trong thôn, thậm chí cả quả phụ đều vội vàng muốn thành thân với tộc Thôn Hỏa.
Từ nhỏ, các chàng trai của tộc Thôn Hỏa đã cô đơn lẻ loi, trong tộc bọn họ rất ít nữ nhân, hơn nữa phần lớn đều là họ hàng gần, quả thật không thể kết thân.
Tuy rằng phần lớn mọi người đều độc thân nhưng chưa từng nghĩ tới đi du xuân một chuyến mà còn có thể lấy được tức phụ.
Tộc Thôn Hỏa không hề có quy định cứng nhắc đối với chuyện lấy người ngoài tộc, nếu không lúc trước nương của Đại Mao đã không thành thân với cha của Đại Mao rồi.
Nhưng mà không để ý không có nghĩa là nhất định phải lấy.
Nhìn thấy tất cả những hoàng hoa đại khuê nữ kia đều đi về phía bọn họ, các chàng trai trẻ của tộc Thôn Hỏa đều thẹn thùng.
Đối mặt với tình trạng này, mấy người Vũ Văn Loan Phi cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Trưởng thôn nói: “Làm ơn, làm ơn đi mà, nếu các vị dũng sĩ nhìn hợp mắt thì hãy mang cô nương trong thôn chúng ta đi đi, đương nhiên, nếu mọi người ở lại sinh sống ở đây thì càng tốt.”
“Ôi trời ơi, ai không biết còn tưởng rằng đến Nữ Nhi Quốc đấy.” Lâm nương tử nhịn không được mà phàn nàn.
Trưởng thôn thở dài: “Những khuê nữ này của chúng ta đều chưa thành thân, có thể bảo vệ được sự trong sạch của bọn họ trong thời buổi loạn lạc này cũng không dễ dàng gì, chúng ta vất vả như vậy chẳng qua chỉ là để bọn họ có thể tìm được một gia đình tốt. Đợi ba năm rồi, mọi người chính là người tốt.