Nhân cơ hội A Đao né tránh, Thái Giang bay ra hơn mấy trượng, trước khi đi hắn còn hung tợn trừng mắt Bạch Quân Quân.
“Tiểu tử thối, thù hôm nay, ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi phải trả lại gấp trăm lần!”
Thái Giang buông lời độc ác rồi tung người chạy trốn.
Bạch Quân Quân cười lạnh: “Muốn báo thù? Vậy phải xem ngươi còn mạng không đã.”
Dứt lời nàng nâng cổ tay áo lên, lộ ra cung nỏ màu đen, năm mũi tên thiết màu đen đồng loạt bay về phía Thái Giang.
Dù thế nào thì Thái Giang cũng có công phu bên người, ngũ cảm hắn vốn khác người thường, nghe thấy tiếng gió phía sau không đúng, hắn dựa vào kinh nghiệm kề cận cái chết lăn lê bò lết rút ra được nhanh chóng nghiêng người tránh đi.
Có điều tránh được một, hai mũi tên chứ không ngờ có tận ba, bốn, năm mũi tên bay đến liên tục. Dù Thái Giang có linh hoạt thế nào, thì cũng chỉ là người thường, cho nên rất nhanh đã bổ nhào ra đất.
A Đao thấy thế đuổi tới giơ đao lên muốn chém xuống.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, lại có tiếng vó ngựa từ xa đến đây.
Mọi người trố mắt quay đầu lại, thì thấy đoàn quân hơn trăm lính tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của một tiểu tướng nhanh chóng chạy tới.
Tiểu tướng kia từ đằng xa nhìn thấy A Đao đang giơ đao lên thì lập tức hét lớn một tiếng: “Giặc cỏ to gan, lại dám làm loạn ở đây!”
Nói xong hắn phóng đến.
Trường mâu ngân thương cũng đâm về phía A Đao.
A Đao nào dám nổi lên xung đột với tiểu tướng này, trước mắt họ phải tránh đi quân Tuyên Uy, tuyệt đối không thể va chạm với đội quân này.
Cho nên A Đao chỉ có thể liên tục lùi về sau, vừa thu đao lại vừa giải thích: “Tướng quân anh minh, chúng ta không phải giặc cỏ, mà là hoang dân đi ngang qua, nhìn thấy giặc cỏ làm loạn ở đây mới ra tay tương trợ.”
Tiểu tướng kia híp mắt: “Ngươi nói có thật không?”
“Sự thật mười phần! Thôn dân tìm kiếm sự giúp đỡ ở ngay đây.”
Tiểu Thiền vội vàng kéo thôn dân thật đang nấp sau xe ngựa gần đó đi qua.
Giờ phút này mặt của thôn dân với hoang dân đều trắng bệch, dáng vẻ bị hoảng sợ quá độ.
Đương nhiên thôn dân bị giặc cỏ đột nhiên xông lên đuổi giết dọa sợ, còn hoang dân là bị trăm lính tinh nhuệ làm cho hoảng loạn, bởi vì trên người họ có ký hiệu của quân Tuyên Uy!
Nhưng mà lúc này, tiểu tướng không chú ý tới sự bất thường của hoang dân, sự chú ý của hắn đặt hết lên người những thôn dân.
Những thôn dân kia thấy quân Tuyên Uy mặc binh giáp, lập tức gào khóc bò về phía họ.
“Quân gia, chúng ta thật sự là người ở đây, những người này quả thực là hoang dân đi ngang qua, mấy kẻ bị chế ngự kia mới là giặc cỏ Uy Phong đường!”
Vì thế thôn dân lại nước mắt nước mũi kể lại chuyện hôm nay gặp phải với tướng quân trẻ tuổi, với chuyện đoàn lưu dân đi ngang qua rút đao tương trợ như thế nào.
Tướng quân trẻ tuổi nhìn lướt qua Thái Giang trúng tên đang nằm liệt, rồi lại nhìn lướt qua giặc cỏ nằm trên đất, có đánh giá mới về thực lực của đoàn hoang dân này.
Khi tiểu tướng nhìn thấy chiếc xe ngựa đằng trước đội ngũ, hắn khẽ híp mắt lại: “Không biết trong xe ngựa là quý nhân nào, mạt tướng muốn thăm hỏi cẩn thận,
hoặc tiến lên hỏi thăm sức khỏe.”
Tiểu Thiền thoáng biến sắc: “Tướng quân hiểu lầm, huynh trưởng không phải quý nhân mà chỉ là một người thường ốm yếu mà thôi, huynh trưởng ốm yếu không có sức chống đỡ may mà trên đường nhặt được một chiếc xe ngựa, nếu tiểu tướng quân thích thì chúng ta có thể để xe ngựa lại.”
Lời nói của Tiểu Thiền khiêm tốn, tên tiểu tướng kia thấy vẻ mặt của họ nghiêm túc, nghĩ đi nghĩ lại, đoán chứng là một sĩ tộc nào đó chạy trốn tới phía bắc mà thôi!
Chắc chắn bọn họ là nghe nói phía bắc nổi lên chiến sự nên mới lần nữa chạy về phía nam. Có khi trong đội trộn lẫn cao thủ nào đó, không thấy đám giặc cỏ này thủ lĩnh nửa sống nửa chết, còn lại thì chết hết hay sao!”
Tiểu tướng cũng không ngốc, hắn thấy rõ điều này.