Nếu hắn cương quyết muốn tiến lên có khi hai bên sẽ dấy lên hồi tranh đấu, trước mắt trong tay hắn toàn là người mình, nếu hao tổn sẽ bị quan trên cài nằm vùng vào, đây là mất nhiều hơn được.
Với lại thiên hạ đại loạn, sĩ tộc này giờ thì trông nghèo túng nhưng khi tân hoàng đăng cơ không chừng bọn họ lại phất lên.
Giờ cho qua một chuyện cũng là kết thiện duyên cho ngày sau.
Cho nên tiểu tướng không gây khó dễ gì nhiều, phất phất tay nói: “Vậy à, thế các ngươi rời đi nhanh đi, tránh cho bên trên ra lệnh trưng binh, các ngươi không ai chạy được bị sung quân hết.”
“Đa tạ tiểu tướng quân, còn tên giặc cỏ này…”
Thái Giang che lại chỗ trúng tên trên ngực, mặt như tro tàn nằm trên mặt đất.
Tiểu Thiền nhìn thoáng qua Thái Giang vẫn còn thở mà có chút không cam lòng, vất vả lắm mới giết hết đám người này, cố tình còn để lại một tên tam đương gia, nếu thả hổ về rừng chẳng phải nguy hiểm lắm sao?
Nhưng mà tiểu tướng quân lại vung tay lên: “Giặc cỏ giao cho chúng ta xử lý, chuyện trong thôn chúng ta cũng sẽ tiếp nhận.”
“Nếu đã vậy thì xin làm phiền tiểu tướng quân.”
Tuy Tiểu Thiền A Đao đều muốn tử hình tên giặc cỏ này ngay tại chỗ rồi mới đi, nhưng tiểu tướng muốn ôm đồm nhiều việc rồi thì đành thôi vậy.
Nếu họ khăng khăng muốn giết Thái Giang, thì không khỏi quá cố tình.
Tiểu Thiền với A Đao bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ cho có cúi người với tiểu tướng quân.
Lưu dân sau lưng thấy vậy cũng đồng loại cúi đầu.
Dưới cái nhìn chằm chằm của một trăm lính tinh nhuệ tại đây, A Đao lần nữa sửa sang lại đội ngũ, lần này có hơn năm mươi người chiến đấu hy sinh, đội ngũ của họ giảm xuống còn bốn trăm bốn mươi bảy người.
Nhìn thầy đồng bạn phơi thây nơi hoang dã, người trong đội ngũ có chút không đành lòng, vừa nảy ra suy nghĩ muốn chôn họ rồi xuất phát thì tiểu tướng quân kia đã cười nói.
“Đêm xuống rồi, không ấy các ngươi ở đây một đêm đi, vậy cũng dễ xử lý xác của đồng bạn các ngươi.”
Mọi người nghe thế, suy nghĩ vừa mới nảy ra đã bị đánh tan.
Người bọn họ muốn trốn là quân Tuyên Uy, ở cùng với quân Tuyên Uy, ai biết có biến cố gì không.
Dù sao tên giặc cỏ kia vẫn còn sống.
Mọi người nhất trí lắc đầu.
Tiểu tướng quân thấy họ vội vã lên đường, không khỏi thở dài: “Có lẽ các ngươi cũng chẳng an tâm ở đây, từ đây đến Bích Lạc chỉ mấy ngày lộ trình thôi đi mau chút đi, đồng bạn của các ngươi ta sẽ xử lý giúp, sau này sẽ bảo thôn dân ở đây tảo mộ với thêm giấy bốc mộ.”
“Vậy xin đa tạ tiểu tướng quân.”
A Đao với Tiểu Thiền lần nữa đại diện mọi người nói cảm tạ, vì thế đoàn người không hề do dự, nhanh chóng đi về phía trước.
Khác với mọi người thở phào một hơi, Bạch Quân Quân lại nhăn mày.
Nàng đã dùng hết cung tên, ngay cả ngay mũi tên nỏ thiết đen thứ hai mươi cũng đang cắm trên xác giặc cỏ, còn chưa kịp rút ra.
Nếu mấy mũi tên nỏ này rơi vào trong tay tiểu tướng Tuyên Uy, hắn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Bởi vì đây là mũi tên nỏ của quân Tuyên Uy.
Bạch Quân Quân không có cách nào khác, đành phải lần nữa thúc dị năng, mượn sức mặt cỏ cưỡng chế lôi mũi tên nỏ ra vùi vào sâu trong bùn đất.
Mấy cái xác đó thì vẫn ổn, khi cỏ xanh chui vào cơ thể bọn họ cuốn đi mũi tên nỏ không ai hay biết.
Còn Thái Giang nửa chết nửa sống thì khá thảm, khi cỏ đột nhiên đâm vào ngực, đùi hắn rồi rút mũi tên nỏ ra, hắn chỉ cảm giác được cơn đau do thứ gì đó chui vào ngực đánh úp tới.
Tuy Bạch Quân Quân đã chờ người đi thật xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên của hắn.
Mà lúc này tiểu tướng đang phái người đi kiểm kê thi thể, đột nhiên nghe thấy người sống duy nhất nằm trên mặt đất kêu rên, hắn không khỏi cảnh giác quay đầu lại, nhưng đưa mắt nhìn thì chỉ có tên kia đang lăn lộn trên mặt đất, xung quanh không có gì bất thường.
“Làm sao vậy?”
Tiểu tướng chạy đến bên cạnh Thái Giang, thấy sau lưng với trên đùi của hắn đều thủng một lỗ máu, máu đang chảy ào ạt ra ngoài.