Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 124 - Chương 124. Ác Quỷ Tu La

Chương 124. Ác quỷ Tu La Chương 124. Ác quỷ Tu La

Tướng quân trẻ tuổi ngồi xuống nhìn xem vết thương của Thái Giang, thấy nó sâu đến mức có thể nhìn được xương, lỗ thủng chảy máu không ngừng, như thể mới bị người ta rút mũi tên ra.

Nhưng mà hắn đã quan sát kỹ, ở đây ngoại trừ Thái Giang ra thì không có ai khác.

Mà nói cũng lạ tên Thái Giang này rõ ràng trúng tên, nhưng bây giờ trên người hắn ngoại trừ mấy lỗ thủng to ra thì không có gì cả.

Không biết mũi tên bị ném đi đâu rồi.

Tướng quân trẻ tuổi nghi ngờ đánh giá xung quanh.

Nhận được ánh mắt của tướng quân trẻ tuổi, thôn dân hoảng hốt bào chữa cho bản thân: “Chúng ta… chúng ta không có làm gì hết, hắn nằm yên bất động trên mặt đất, rồi đột nhiên lăn lộn quay cuồng, nhưng không liên quan gì đến chúng ta.”

“Trong đất… trong đất có gì đó…” Thái Giang đau không chịu nổi, nói xong câu cuối cùng đã hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Tiểu tướng lại lần nữa vòng về chỗ Thái Giang nằm, dùng ngân thương đào đất xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì lạ thường.

Khi tiểu tướng còn đang thanh niên tràn ngập nghi vấn, thì lính tinh nhuệ của hắn đã kiểm kê xong những thi thế đó.

Trong đó có một người chạy về bẩm báo: “Bẩm tả tiên phong, tổng cộng có súa mươi thi thể giặc cỏ máu mặt với năm mươi ba thi thể lưu dân. Trong đó năm mươi lăm tên giặc cỏ máu mặt đã trúng tên bỏ mạng, còn năm tên giặc cỏ máu mặt khác với năm mươi lăm hoang dân đều chết vì đao thương.”

Tiểu tướng gật gật đầu, kêu các tướng sĩ kéo những thi thể này bao gồm cả Thái Giang về thôn, sau khi phân phó xong rồi hắn mới nhìn về phía thôn dân: “Dẫn ta vào thôn nhìn xem.”

“Vâng, mời tướng quân đi bên này.”

Trên thực tế mọi người cũng biết tiểu tướng này chắc chắn không phải tướng quân, nhưng mà ai không thích nghe lời êm tai, cho nên mọi người đều kêu hắn là tướng quân, mà tiểu tướng này cũng cảm thấy cực kỳ dễ nghe, nên không giải thích mình chỉ là một tiên phong nhỏ nhoi.

Thôn dân kia một mạch dẫn họ vào thôn, vốn dĩ mười mấy hộ già trẻ lớn bé cộng lại có hai ba mươi người, nhưng giờ đây ngoại trừ những người thoát chết trong gang tấc thì trong thôn chỉ còn lại mấy nữ nhân quần áo tả tơi núp trong góc nhà tranh run bần bật.

Tiểu hài nhi được bốn nam nhân cõng nhìn thấy mẹ nằm trong vũng máu, không khỏi giằng ra khỏi vòng tay của cha nhào qua đó.

“Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi…”

“Mẹ xấp nhỏ ơi!”

“Cha!”

Khi bốn người lớn thấy người thân nằm trong vũng máu đều không nhịn được khóc than.

Tướng quân trẻ tuổi thấy vậy liên tục lắc đầu: “Thảm kịch nhân gian gì đây.”

Nghe thấy tiểu tướng thở dài, cha đứa trẻ quay đầu bổ nhào xuống dưới chân tiểu tướng liên tục dập đầu.

“Tiểu tướng quân, xin người nhất định phải giúp chúng ta lấy lại công đạo! Xin người… Hự!”

Thôn dân kia vốn đang không ngừng dập đầu, giây tiếp theo ngân thương luôn được tiểu tướng vác trên vai, đột nhiên đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.

“Ngươi…”

Thôn dân tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhưng mà lúc này cơn đau trong ngực khiến hắn không thể nói nên lời, chỉ rưng rưng hoảng sợ nhìn về phía nhi tử còn đang ôm mẹ khóc rống, đứt quãng nói: “Thạch Đầu… chạy mau…”

“Chạy cái gì, thói đời khổ như thế, sống còn có nghĩa lý gì?”

Trên khuôn mặt khí phách hăng hái của tướng quân trẻ tuổi lộ ra một tia tà khí.

Binh lính nhìn thấy tả tiên phong động thủ, cũng tự giác đi đến bên cạnh những thôn dân còn lại, giơ tay lên giải quyết sạch bọn họ rồi đầm đao đi vào trong phòng.

Tiểu hài nhi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kêu rên, trố mắt nhìn nam nhân đột nhiên biến thành ác quỷ Tu la.

Nhìn cha đang chầm chậm ngã xuống, tiểu hài nhi kích động đỏ mắt.

“Các ngươi… các ngươi là người xấu!!!”

Tướng quân trẻ tuổi kia cười xấu xa liếm máu dính trên ngân thương.

“Kiếp sau, đừng sinh ra ở loạn thế.”

Dứt lời, ngân thương lại lần nữa vẽ ra một vòng cung rét lạnh, tiểu hài nhi đáng thương kia không thể phát ra chút âm thanh nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment