Chỉ trong chớp mắt, thôn trang này hoàn toàn trở nên yên lặng.
“Bẩm tả tiên phong, đã quét sạch tất cả người sống sót rồi ạ.”
Tướng quân trẻ tuổi vừa lòng gật đầu: “Đốt nơi này đi, để bọn họ có bạn đồng hành khi bước qua cầu Nại Hà.”
“Vâng.”
“Thái Giang đâu? Đã tỉnh chưa?”
“Ở đầu thôn, còn chưa tỉnh.”
“Được rồi, nơi này cách Uy Phong Đường không xa lắm, cực nhọc các huynh đệ cõng hắn một đoạn đường, đêm nay chúng ta nghỉ chân ở Uy Phong Đường đi.”
“Vâng.”
Chúng tướng sĩ tuân lệnh, nâng Thái Giang lên, bước đi một cách trật tự.
Một trăm binh lính tinh nhuệ này đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng, nhanh chóng phóng một cây đuốc đốt cháy thôn xóm mới hình thành này, chẳng bao lâu sau, lửa lớn hừng hực bùng lên giống như ác ma nuốt hết toàn bộ nhà cửa và thi thể.
Cứ như vậy những sinh mệnh vốn đang sống khỏe mạnh đã hóa thành tro tàn, không còn tồn tại nữa.
Từ rất xa, Bạch Quân Quân bỗng nhiên cảm nhận được cỏ cây xung quanh mình đung đưa xào xạc, người bên ngoài chỉ nghĩ rằng do gió lướt qua nhưng trên thực tế, mỗi một lần cánh rừng bao la rung động đều là bởi vì có đại thụ ngã xuống.
Chúng nó đang đưa tiễn đồng bạn của mình.
Bạch Quân Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, sương mù dày đặc, mây mờ lãng đãng bao quanh ngọn núi, đã sớm không nhìn thấy thôn trang kia đâu nữa nhưng mà con đường lúc đến bọn họ đi ngang qua lại bốc lên một trận khói cuồn cuộn tỏa thẳng lên trời.
Khói đen này hoàn toàn hòa quyện vào bóng đêm, nếu không phải năm giác quan của nàng khác hẳn với người bình thường thì cũng hoàn toàn không thấy rõ.
Bạch Quân Quân khẽ nhíu mày.
Trong thoáng chốc không đoán ra được là người trong thôn đang đốt thi thể hay là… cái gì.
Nhưng trực giác bẩm sinh nói cho nàng biết, ở nơi nàng không hề hay biết, nhất định có chuyện gì đó rất không tốt đã xảy ra.
Một trăm binh lính tinh nhuệ đó vô cùng nguy hiểm. Tốt nhất bọn họ nên tránh xa ra.
Đang lúc trong lòng Bạch Quân Quân chất chứa tâm sự, Lý Văn Li vẫn luôn mê man trong xe ngựa cũng đột nhiên mở mắt.
Nhìn thấy cuối cùng lão đại cũng tỉnh, Thố Tử vui mừng xông đến trước mặt hắn.
“Lão đại, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi.”
Lý Văn Li không ngờ mình lại tỉnh lại vào lúc này, dị năng kiệt quệ đã được tu bổ lại rất nhiều, trước kia hao tổn bên trong rất nghiêm trọng mà bây giờ lại mờ mờ cảm thấy dị năng lại có phần tràn đầy.
Hắn nhìn thoáng qua túi nước ở trên mặt bàn kia, trong ấn tượng đúng là thứ nước này đã cuồn cuồn không ngừng cung cấp dị năng cho hắn. Lý Văn Li khẽ mở miệng, đang muốn hỏi Thố Tử lai lịch của loại nước này.
Nhưng Thố Tử lại giành trước hắn một bước.
“Lão đại, vừa rồi đã xảy ra một chuyện rất khủng khiếp.”
“?”
Không đợi Lý Văn Li mở miệng, Thố Tử lập tức tía lia kể toàn bộ những chuyện xảy ra vừa rồi cho hắn nghe.
Mà như vậy Thố Tử cũng nối bước A Đao thành công trong việc ngăn chặn Lý Văn Li hỏi về lai lịch của nước một lần nữa.
Sau khi nghe Thố Tử miêu tả, Lý Văn Li trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rồi nghiêm túc mở miệng: “Ý ngươi là Thái Giang chưa chết?”
“Đúng, tướng quân trẻ tuổi kia tiếp nhận lúc Thái Giang chưa chết, nhưng mà chắc tướng quân trẻ tuổi kia sẽ đòi lại công lý thay cho thôn dân thôi.”
Thố Tử cảm thấy đây là điều khiến người ta tương đối được an ủi.
Nhưng mà Lý Văn Li lại lắc đầu, nặng nề nói.
“Chỉ sợ tướng quân trẻ tuổi kia là một bọn với Thái Giang.”
“Gì cơ?” Thố Tử mở to hai mắt nhìn: “Không… không phải chứ?”
Nhớ đến dáng vẻ của tướng quân trẻ tuổi kia, Thố Tử hoàn toàn không thể tưởng tượng một tướng quân trẻ tuổi toàn thân toát lên vẻ kiên cường chính trực, hăng hái hăm hở kia lại cá mè một lứa với lũ thổ phỉ ghê tởm kia.
Lý Văn Li khẽ khàng thở dài một hơi nhưng không hề giải thích, chỉ chậm rãi đứng dậy vén rèm xe lên hỏi Lão Tăng ở bên ngoài: “Còn mấy ngày nữa là đến cầu Nam Bắc?”
“Ước chừng 6 ngày.”
Lão Tăng trả lời một cách điềm tĩnh, một hồi lâu sau mới muộn màng nhận ra là lão đại đã tỉnh.
Vẻ mặt hắn lộ ra sự ngạc nhiên vui mừng nhìn Lý Văn Li nhưng mà Lý Văn Li lại không trò chuyện gì nhiều, dặn dò với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tối nay đừng nghỉ ngơi nữa, những ngày tới có thể đi nhanh bao nhiêu thì cứ đi nhanh bấy nhiêu.”