“Gì cơ?”
Nghe dặn dò của Lý Văn Li, vẻ mặt của những người còn lại trong đội quân bảy người lộ vẻ ngạc nhiên.
“Nhiều nhất ba ngày thôi, tướng quân trẻ tuổi kia chắc chắn sẽ đuổi tới, tốt nhất là chúng ta có thể tới được Bích Lạc trước khi hắn đuổi tới, nếu không thể thì cũng phải dùng thời gian nhanh nhất tụ họp với lưu dân đi ở phía trước.
Hoang dân đều có bề ngoài giống nhau, đến lúc đó tướng quân trẻ tuổi kia cũng không thể gây phiền phức được cho hoang dân.
Lý Văn Li có năng lực quan sát đáng kinh ngạc và am hiểu sâu sắc về cách dùng binh, hắn vừa nói ra những lời này, Lão Tăng không hề do dự, lập tức tăng tốc xe ngựa.
Mọi người vốn đang mỏi mệt nhìn thấy xe ngựa tự dưng tăng tốc thì không khỏi kinh ngạc.
“Sao lại tăng tốc vào lúc này? Không phải chuẩn bị nghỉ ngơi sao?”
“Các vị, tướng quân trẻ tuổi kia là kẻ thù không phải bạn, người tới không có ý tốt, bây giờ nếu chúng ta cách hắn quá gần thì thật sự vô cùng nguy hiểm, chúng ta phải nới rộng khoảng cách với hắn mới an toàn.”
Một lần nữa, Tiểu Thiền lại thay mặt Lý Văn Li chạy về phía sau giao tiếp với mọi người.
Hắn không nói thẳng rằng mấy ngày tới đều ít được nghỉ ngơi, dù sao chỉ có mục tiêu ngắn hạn mới có thể khích lệ mọi người kiên trì, nếu kéo mục tiêu ra quá dài quá xa, mọi người sẽ rất khó kiên trì.
Nhưng mà lực chú ý của mọi người không hề đặt ở chỗ có được nghỉ ngơi hay không mà là bị lời nói tướng quân trẻ tuổi là địch không phải bạn của Tiểu Thiền làm cho hoảng sợ.
Mọi người quên cả mệt mỏi, ngơ ngác nhìn nhau nói: “Không phải chứ? Không phải tướng quân trẻ tuổi kia giúp thôn dân sao? Hơn nữa còn thả chúng ta đi nữa.”
Phải biết rằng tất cả những nơi gần bảy thành của Tuyên Uy đều đang bắt thanh niên khỏe mạnh tòng quân, mà tướng quân trẻ tuổi này lại đồng ý thả cho bọn họ một con đường sống, hiếm có biết bao.
Nếu nói người như vậy là kẻ thù, vậy hắn hoàn toàn không cần phải thả mọi người mà mang đi luôn, không khéo còn có thể tranh công với cấp trên.
Mọi người liên tục lắc đầu, tỏ vẻ có thể tin tức không chính xác lắm.
“Sự việc quá mức phức tạp, tóm lại cẩn thận vẫn hơn, nếu mọi người không muốn nghe theo hiệu lệnh thì có thể rời khỏi đội ngũ ngay, chúng ta không hề có ràng buộc gì cả, mọi người đến đi tự do.”
Tiểu Thiền không hề có sự nhẫn nại của trước kia nữa, chỉ nói rõ ràng mọi chuyện với đoàn người mà thôi, cũng không quan tâm mọi người tin hay là không tin.
Nhưng mà đã đến lúc mấu chốt này rồi, sao những người đi theo bọn họ cả quãng đường lại nói lui là lui được, đoàn người chỉ có thể cắn răng đuổi theo xe ngựa phía trước.
Tiểu Thiền thấy thế, lén lút thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này hắn mới đi đến trước mặt Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân nhìn thấy Tiểu Thiền đột nhiên tới gần, cảm thấy hơi kinh ngạc, sao người này lại đến tìm nàng?
“Ngươi là đồ đệ của Khâu đại phu phải không? Thật không ngờ ngươi lại có thể điều khiển cung tên tốt như vậy, vừa rồi may mà nhờ có ngươi cứu chúng ta.”
Bạch Quân Quân nghe xong lời này mới biết được, hóa ra xã ngưu[1] đến đây để biểu lộ sự biết ơn với nàng.
[1] Người có trình độ xã giao cực tốt
Về chuyện nàng là tay thiện xạ, từ lúc nửa khắc trước những hoang dân xung quanh đã lần lượt ca ngợi nàng một lần.
Cái gì mà anh hùng xuất thiếu niên, còn có gì mà xưa có Hậu Nghệ bắn mặt trời, ngày nay lại có cân quắc bất nhượng tu mi[2] gì đấy, muốn buồn nôn bao nhiêu thì có buồn nôn bấy nhiêu.
[2] Là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông
Tuy là người đã sành sỏi việc đời như Bạch Quân Quân cũng không chịu đựng nổi sự tâng bốc quá đà này.
Cho nên nàng dồn tất cả công lao lên người Khâu Đại.
“Là do Khâu đại ca dạy tốt.”
Lúc đó, vẻ mặt của Khâu Đại, người chưa hề bắn ra mũi tên nào trở nên đen thui.
Quân Quân cô nương này cũng thật quá khiêm tốn rồi, trị liệu bệnh sốt rét rõ ràng là công lao của nàng mà nàng cũng không muốn kể công, đẩy danh lợi đó cho cha hắn, mà bây giờ lại dồn kỹ xảo bắn cung lên đầu của hắn.
Hóa ra vị sư phụ không may dạy nàng lại không xứng có được danh tính của chính mình hay sao?
Không ngờ chính bởi vì hành vi tự hiểu lấy mình, không lãng phí cung tên của Khâu Đại lại trở thành tay nghề thành thạo trong mắt mọi người.
Hơn nữa Khâu Đại lại là người có thể trạng cường tráng nhất của Khâu gia, vả lại còn quanh năm đeo cung tên cho nên hắn nghiễm nhiên trở thành sư phụ của tay thiện xạ Bạch Quân Quân, hình tượng tay thiện xạ siêu cấp cứ như vậy mà hình thành.
“...” Khâu Đại muốn giải thích nhưng không ai bằng lòng nghe cả.