Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1224 - Chương 1224. Hắc Long Quân Đến

Chương 1224. Hắc Long Quân đến Chương 1224. Hắc Long Quân đến

Suy cho cùng, nơi này đã bị âm binh giày vò bấy lâu nay, chỉ dựa vào Bạch Linh Vũ thì chẳng kịp dọn dẹp sạch sẽ, phương án bảo thủ nhất, không gì khác mà chính là đốt trụi nơi này để thanh lọc một lần, bởi chẳng ai biết thứ vi khuẩn mang bệnh kia có còn lẩn khuất trong thành hay không.

Ngộ nhỡ một con âm binh khác được tạo ra cào cấu, cắn xé dân chúng ở hoàng đô này, vậy thì đúng là hại nhiều hơn lợi.

Nhưng trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không cần phải đắn đo nhiều, dù sao Vũ Văn Kỳ cũng phải còn lâu mới tới đây, ít nhất phải đợi Vũ Văn Kỳ đặt chân ở nơi này, hoàn thành đại điển sắc phong, sau đó mới nhắc đến chuyện dời đô được.

Lúc này, Bạch Quân Quân đang chỉ đạo mọi người đi tới một nơi tương đối an toàn bên ngoài hoàng đô.

Dù sao hoàng đô cũng là nơi rộng lớn, ngoại ô hoàng đô chứa gần ba vạn người cũng dư sức.

Người dân tộc Thôn Hỏa dẫn ba vạn bá tánh của hoàng đô đi khắp nơi săn thú hoang.

Chẳng bao lâu sau, bá tánh hoàng đô đã trở lại với cuộc sống bình thường.

Mọi người ở lại đây thêm một thời gian, nghĩ tới đằng trước hoàng đô vẫn còn huyện Anh và bìa rừng, từ huyện Anh đổ ra ngoài cũng có rất nhiều huyện khác nữa.

Ai mà nói chắc được ở phía ấy có âm binh đi lạc, cắn người lung tung hay không.

Vì thế, nhóm người Bạch Quân Quân nán lại đây khoảng vài ngày, sau khi chắc chắn rằng ba vạn người ở hoàng đô có thể tự lo cho mình, bọn họ bắt đầu nghĩ tới chuyện trở về nơi vô chủ dọn dẹp sạch sẽ.

Đương nhiên, nơi nào có con người thì ắt phải có giang hồ hiểm ác, vì để đảm bảo hoàng đô không sinh ra loạn lạc, Bạch Quân Quân để vợ chồng Vũ Văn Loan Phi và Sơn Hải tiên sinh, Đan Hạc tiên sinh tạm thời ở lại nơi này.

Bọn họ chỉ đưa theo một đội nhỏ về nơi vô chủ, những người còn lại đều ở đây để tiếp ứng cho Vũ Văn Kỳ.

Vũ Văn Loan Phi nghĩ bụng, thê tử của hắn đang bụng mang dạ chửa, đúng là không nên bôn ba khắp nơi, hơn nữa tới khi Vũ Văn Kỳ trở lại đây, Bạch Quân Quân vẫn sẽ quay trở lại hoàng đô, nên hắn cũng không khăng khăng đòi đi theo.

Về phần Bạch Linh Vũ, cậu bé cũng chỉ có thể ở lại hoàng đô, bảo đảm nguồn nước ở hoàng đô và nơi sinh sống của dân chúng được sạch sẽ.

Bạch Linh Vũ ở lại, Táp Táp cũng không yên tâm, đương nhiên xin ở lại theo.

Vì thế, Lý Văn Li bảo A Đao và Vu Noãn cũng ở lại để chăm sóc mọi người.

Những người còn lại đều đi về phía nơi vô chủ.

Khoảng chừng năm ngày sau khi nhóm người Bạch Quân Quân rời đi, Hắc Long Quân của Vũ Văn Kỳ đã tới nơi.

Nói mới nhớ, Vũ Văn Kỳ đã trấn an bá tánh ở vùng phía đông, trợ cấp cho thương binh, nghỉ ngơi chỉnh đốn hàng ngũ, sau đó mới bắt đầu dẫn binh trở lại hoàng đô.

Hắn còn tưởng rằng mình sẽ được gặp lại Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, dù sao thì đường xá tới hoàng đô cũng hiểm trở, nói không chừng bọn họ sẽ bị âm binh cản bước.

Ai ngờ cả một đoạn đường ấy, bọn họ như đi vào chốn không người, đường đi lặng ngắt như tờ, chẳng có lấy một âm thanh

Nếu không phải ký ức kinh hoàng về đám âm binh kia đã in sâu vào trong đầu bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng “âm binh” chỉ là một cơn ác mộng.

Ấy thế mà cả đoạn đường từ vùng phía đông đến hoàng đô, thôn xóm, làng chợ đều đã tan tành xập xệ, tới tận khi đặt chân tới tiệm cận hoàng đô, bọn họ mới trông thấy dân cư.

Người ở đây bảo với bọn họ, người ở nơi vô chủ đến hoàng đô cả rồi, Vũ Văn Kỳ lại thúc roi giục ngựa đuổi theo.

Khi Hắc Long Quân đặt chân tới hoàng đô, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đã rời đi.

May mắn là mấy người Đan Hạc tiên sinh vẫn còn nán lại đây, còn bảo với hắn rằng Quân Quân đi tới huyện Anh mấy ngày rồi sẽ về ngay.

Vũ Văn Kỳ nghe vậy thì cũng chỉ đành ngoan ngoãn chờ đợi ở đây.

Hoàng đô rộng lớn như thế, trong ký ức của Vũ Văn Kỳ, nơi này vẫn luôn hưng thịnh, náo nhiệt, không ngờ lại có ngày trở nên tiêu điều, thê thảm thế kia.

Vả lại, hoàng đô nhộn nhịp vui tươi chỉ còn lại gần ba vạn người.

Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần được chứng kiến cảnh náo nhiệt ở hoàng đô rồi thì sẽ nhớ mãi không quên.

Vũ Văn Loan Phi an ủi: “Đừng ủ rũ nữa, sẽ có ngày nơi này hưng thịnh trở lại thôi.”

Vũ Văn Kỳ gật đầu: “Đệ sẽ dốc hết sức mình phò tá huynh trưởng.”

Bình Luận (0)
Comment