Người lấy quốc khố đương nhiên là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, nhưng Hắc Long Quân không biết.
Mọi người nhìn quốc khố rỗng tuếch kia mà trợn mắt há mồm, tưởng rằng chuyện này là do Vũ Văn Tuyển gây ra.
“Không ngờ Vũ Văn Tuyển lại rút củi dưới đáy nồi như vậy!”
“Hắn giấu tiền bạc ở đâu được chứ?”
“Cho dù ở đâu đi nữa thì cả đời này chúng ta cũng không tìm lại được đâu.”
“Nghe nói để sai bảo được âm binh thì cần một lượng ngân sách khổng lồ… E là hắn đã lôi hết quốc khố ra để hiến tế rồi.”
Mọi người xôn xao bàn luận về thuyết âm mưu, nhưng lại không tìm ra được đáp án.
Vũ Văn Kỳ cũng không hề nản lòng, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý chỉ có hai bàn tay trắng rồi.
Không tìm thấy gì trong cung, Hắc Long Quân bắt đầu lùng sục khắp chiến trường, từ nhà quan lại đến nhà phú hộ bị bỏ hoang.
May mắn thay từ sau dịch tả kinh người kia, mọi người vẫn luôn sợ hãi trốn trong nhà, ba năm trước chiến loạn, giặc cỏ hoành hành khắp nơi, nếu dám bén mảng ra ngoài thì nhất định sẽ không giữ được mạng.
Cho dù ra ngoài nhặt được tiền thì cũng chưa chắc có mạng mà tiêu.
Sau khi đám phú hộ ấy chết đi, trong nhà ngoại trừ âm binh lui tới thì chẳng còn ai sống sót cả.
Ngay cả mấy tay đô vật dưới trướng Triệu Tiểu Miêu cũng không dám tùy tiện đi cháy nhà hôi của.
Ít lâu sau, Hắc Long Quân cũng đã trở thành chính binh, mọi người sống được thì đều nhủ rằng mình may mắn tránh được một kiếp nạn, chẳng ai đếm xỉa đến số vàng bạc vô chủ kia.
Cũng nhờ vậy, Hắc Long Quân mới có cơ hội nhặt được của hời.
Bọn họ tìm được không ít châu báu trong gia trang của đám phú hộ, trong đó nhiều nhất là ở quán rượu Đông Thăng.
Trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã gom được không ít tiền.
Để góp vàng góp bạc ủng hộ Vũ Văn Kỳ lên ngôi, bọn họ đóng gói toàn bộ giao lại cho Hắc Long Quân.
Trong lúc Vũ Văn Kỳ kiểm kê đồ vật, tài sản, Bạch Quân Quân cũng đã đặt chân tới huyện Anh.
Từ hoàng đô đến huyện Anh cách nhau mười ngày đường, dọc đường tới đó, quả nhiên có rất nhiều âm binh lảng vảng ở đây.
Nhưng càng tới gần địa phận huyện Anh, âm binh càng lúc càng ít đi.
Thậm chí còn có thể trông thấy thi thể tởm lợm, thối rữa của âm binh.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Quân Quân nhướng mày.
Đang nghĩ ngợi xem có phải huyện Anh có người hay không, đột nhiên trong không trung xuất hiện một âm thanh xé gió.
Lý Văn Li nhẹ nhàng phất ống tay áo đem lên, gặt phăng số mũi tên đang phóng về phía mình.
Động tác này khiến cho mọi người sau lưng cảnh giác, thận trọng nhìn trước ngó sau.
“Đằng trước có người đang trấn thủ phải không? Hắc Long Quân tới đây bái kiến!”
“Hắc Long Quân?”
Tường thành huyện Anh xuất hiện tiếng nói khe khẽ.
Hắc Long Quân và âm binh của Vũ Văn Kỳ giằng co bao nhiêu lâu, đương nhiên bọn họ cũng biết, sau này âm binh của Vũ Văn Kỳ bỗng dưng trở nên mất khống chế, hoàng đô là nơi gặp nạn đầu tiên.
Có không ít bá tánh hoàng đô tới huyện Anh để chạy nạn.
Huyện lệnh của huyện Anh đã dứt khoát đưa ra quyết định, lập tức phong tỏa toàn bộ huyện, thành.
Sau đó, ngày nào bọn họ cũng phải đối mặt với âm binh bò tường tới đây.
Ngăn cản được đám âm binh đó, mọi người ở đây cũng đã khốn khổ khốn nạn, còn tưởng rằng tháng ngày như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, không ngờ một ngày kia, bên ngoài thành lại xuất hiện người sống.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau, Lý Văn Li trôgn thấy một cái đầu già nua thò ra từ trong thành.
Ông cụ kia tuy bộ dạng tang tóc, nhưng hai mắt vẫn sáng quắc.
Hắn thoáng nhìn người bên ngoài thành, quả nhiên bọn họ đều rất bình thường, hơn nữa ai nấy đều sạch sẽ, trên người không có lông tơ màu trắng.
Thậm chí ai cũng đĩnh bạt, oai hùng, mạnh mẽ vô cùng.
Vả lại, đôi nam nữ đi ở đằng trước trông rất quen.
Ông cụ híp mắt nhìn một chốc, nhanh chóng nhận ra ngay.
Đây không phải hai vị bằng hữu từng tới phủ Anh Vương ở huyện Anh để tá túc ít ngày đó sao?
Đúng là quân đồng minh rồi!