Chủ quán?
Tiểu Thiền mở to hai mắt nhìn, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Lão Tăng và Tiếu Diện liên tục gật đầu nói: “Không tồi, có tiền đồ.”
“Đừng thế, ta làm chủ quán vậy mọi người làm gì?” Tiểu Thiền hơi ngượng ngùng xấu hổ, thích nhưng vẫn không thừa nhận.
Lão Tăng bình tĩnh sờ sờ ót: “Đương nhiên là tiếp tục đi theo lão đại, ngươi ở đây kinh doanh cho tốt, làm hậu cần của chúng ta là được rồi.”
“…” Tiểu Thiền, trong nháy mắt quán rượu gì đó đã không còn quan trọng nữa.
Lý Văn Li thấy bọn họ huyên thuyên thì cười lớn: “Chủ quán cũng không nhất thiết phải tử thủ ở quán, không phải phía sau chúng ta còn có hơn một nghìn huynh đệ sao? Tùy tiện bắt vài người đến giữ quán là được, chúng ta phụ trách mở rộng lãnh thổ kinh doanh, tranh thủ mở hiệu buôn của nơi vô chủ đầy cả đại lục.”
Khẩu khí* này của Lý Văn Li cũng không nhỏ, nhưng mà mấy người Tiểu Thiền tuyệt đối không nghi ngờ, mà ngược lại, bởi vì Lý Văn Li nói muốn dẫn bọn họ cùng đi mở rộng lãnh thổ nên tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Đột bảy người… Không, đội chín người chính là muốn vĩnh viễn ở bên nhau.
Chẳng bao lâu sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người lập tức nhìn thấy người của tộc Thôn Hỏa lần lượt trở lại.
Vốn dĩ đã nói rõ là cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai rồi hẵng tập hợp.
Không nghĩ tới những người này chỉ quay về nhìn một cái, ở lại một đêm, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến những chuyện còn chưa làm xong ở bên ngoài nên lập tức vội vội vàng vàng trở lại.
Một đại thúc đến đầu tiên trong số đó cười ha hả nói: “Ta biết ngay là mọi người sẽ giải quyết xong mọi việc trước mà, may mà chúng ta không nán lại.”
“Mọi chuyện trong nhà đều tốt, trang trại đã xanh mơn mởn rồi, rau trong vườn cũng tươi tốt.”
“Rất nhiều trứng gà, vịt, ngan cũng nở rồi, bây giờ chuồng trại náo nhiệt lắm.”
“Trong nhà cũng rất sạch sẽ, các lão nhân đóng giữ trông nom nhà cửa rất tốt.”
Mọi người huyên thuyên về tình hình trong nhà, như thể lần này về nhà, chẳng những nỗi nhớ nhà của mọi người không vơi đi mà thậm chí còn được rót đầy một lần nữa.
Nếu tất cả mọi người đã trở lại, Bạch Quân Quân liền gật đầu, chuẩn bị đưa mọi người đến đất Tây, đi xem thử nơi nghèo tài nguyên khoáng sản nhưng cũng rất phong phú trong truyền thuyết.
Đương nhiên, trước khi xuất phát, Bạch Quân Quân còn bảo Tiểu Thiền đến huyện Anh truyền tin, dặn Huyện lệnh huyện Anh phái người đến Hoàng đô báo với Vũ Văn Kỳ một tiếng rằng bọn họ đã đến đất Tây.
Bảo Vũ Văn Kỳ đừng chờ, nên làm gì thì cứ làm.
Đợi Tiểu Thiền truyền tin trở về, bọn họ bắt đầu xuất phát đi đất Tây.
Từ Tam Xá Khẩu đến đất Tây cũng cách một khoảng nhưng lại không có âm binh luẩn quẩn trong vùng núi rừng hoang vu này, cũng không biết do âm binh phát hiện ở nơi này gà không thải, chim không đẻ cho nên không đi về phía bên này hay là âm binh đã bỏ qua nơi này đi về đất Tây từ lâu rồi.
Bạch Quân Quân chỉ có thể dựa vào dị năng cảm nhận, quét thử phía trước xem có dấu vết của vật sống không.
Chẳng mấy chốc nàng đã cảm nhận được rất nhiều hơi thở chứa carbon dioxide.
Theo lý thuyết, cơ thể của âm binh đã ngừng phát triển, không thể tiếp tục thải ra khí carbon dioxide nữa, nếu nói theo hướng này thì những hơi thở chứa carbon dioxide kia không phải là của âm binh mà là của người sống.
Bạch Quân Quân thấp giọng nói sơ qua tình hình với Lý Văn Li, sau khi bàn bạc, hai người dẫn theo đội ngũ chậm rãi đi lên phía trước.
Kết quả vừa mới đi không bao lâu thì đột nhiên một tấm lưới thật lớn ập về phía bọn họ.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không hề phản kháng, mấy trăm người phía sau bọn họ cũng không hề hành động, tùy ý để tấm lưới kia chụp lên đầu.
Chẳng mấy chốc, một đám người vọt tới từ bốn phương tám hương, bọn họ cầm vũ khí kêu gào: “Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, nếu muốn đi ngang qua, để lại phí mua đường.”
“…” Mọi người sửng sốt, tuyệt đối không nghĩ tới vào giờ phút quan trọng này lại gặp phải cướp.