"Chỉ là không cần bi quan như vậy, dù sao lúc trước các ngươi tòng quân cũng không phải là vì cát cứ một phương, mà chính là vì bảo vệ bách tính. Bây giờ mặc dù Tây Địa hỗn loạn, nhưng mọi người đã từng bảo vệ tinh thần, các ngươi vẫn có thể lựa chọn tiếp tục dẫn đầu bọn họ đi an cư lạc nghiệp."
"Dẫn đầu như thế nào?" Trên mặt Lương Điền xuất hiện một nụ cười đắng chát: "Bây giờ Tây Địa đã cảnh còn người mất, chúng ta đã mất đi lòng dân, bọn họ cũng không hề cần chúng ta, sợ rằng chúng ta có lòng dẫn đầu, cũng không có người nghe theo."
Dân chúng tự mình thành lập một đội quân ủng tây, lấy ý ủng hộ Tây Địa.
Hiện tại quân ủng tây nghiễm nhiên trở thành miếng xương cứng khó gặm nhất Tây Địa, bọn họ cũng mặc kệ ngươi là quân bạn hay là quân địch, phàm là không phải quân ủng tây lại giẫm đạp lên người trong địa bàn của bọn họ, toàn bộ sẽ xử lý như kẻ địch, mỗi người đều sẽ lập tức liều mạng, hoàn toàn không chớp mắt.
Hắn cũng biết tiếp tục như vậy thì không được, bọn họ nên liên hợp lại, cùng nhau đánh đuổi quân Tuyên Uy đang giẫm đạp lên quê hương của bọn họ mới đúng.
Nhưng quân ủng tây cũng không nghe, bọn họ chỉ làm chính mình, người nào đụng vào bọn họ, bọn họ giết chết người đó.
Lương Điền gần như mỗi tháng đều sẽ phái sứ giả đến cầu hợp tác, nhưng vĩnh viễn không tiến mà lui.
Tính cảnh giác và lòng nghi ngờ của dân chúng quá nặng, bọn họ không tin bất cứ thế lực nào ngoài mình.
Đương nhiên, sự lo lắng của dân chúng Điền Hảo cũng hiểu, dù sao bọn họ là tiểu lão bách tính dốt đặc cán mai, bây giờ liên hợp thành quân chỉ là vì bảo vệ chính mình.
Một khi liên hợp với người khác, rất dễ bị người khác từng bước xâm chiếm, đến lúc đó ngay cả một chút máu mủ cuối cùng cũng không giữ lại được.
So với như vậy còn không bằng tự mình làm một mình.
Càng khiến cho Điền Hảo nhức đầu là, đám quân ủng tây này cũng chưa được học phương pháp tác chiến gì, bọn họ chỉ dựa vào sức lực hung mãnh man rợ để sinh trưởng ở nơi hỗn loạn này.
Nhưng loại đấu pháp phố phường lưu manh này, ngược lại khiến quân chính quy ăn nhiều đau khổ.
Lương Điền nhắc đến bọn họ cũng rất đau đầu.
Bạch Quân Quân vui vẻ: “Đây chẳng phải chuyện gì lớn cả, hiện tại chúng ta chỉ cần biết rằng ngươi tỏ thái độ, nếu như ngươi hi vọng kết thúc sự hỗn loạn ở Tây Địa, một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng.
Chỉ cần quy thuận Hắc Long quân, phục tùng điều lệnh của Vũ Văn Kỳ, còn lại tất cả đều không là vấn đề, chúng ta giúp ngươi bãi bình."
Lương Điền không ngốc, nhanh chóng nắm được trọng điểm, đồng tử của hắn rung động, có phần hơi kinh ngạc hỏi lại: "Hắc Long quân Vũ Văn Kỳ?"
Hắn còn tưởng rằng huyết mạch của nhà Vũ Văn đã chết sạch, không nghĩ tới vậy mà... vẫn còn có người của nhà Vũ Văn còn sống trên đời.
"Hắn là con trai út của Hà Thanh Vương, trước mắt mà nói chính là người duy nhất có được huyết mạch của hoàng thất.
Đương nhiên, ở thời buổi loạn lạc này huyết mạch hoàng thất đã không còn quan trọng như vậy nữa, ngươi chỉ cần biết rằng là hắn đã thống lĩnh Hắc Long quân đánh bại âm binh và quân Tuyên Uy đã từng làm nhục quân Triều Dương, giải cứu hoàng đô thậm chí tất cả những nơi nước sôi lửa bỏng của nước Bạch Câu, vậy là đủ rồi."
"Vừa rồi ngươi đã nói không có khả năng quân Triều Dương cúi đầu trước kẻ địch, vừa vặn, Hắc Long quân không thuộc về kẻ địch, cũng không tính vi phạm dự tính ban đầu của các ngươi, thậm chí đổi góc độ mà nhìn, bọn họ đánh sụp quân Tuyên Uy và âm binh, có thể nói là quân đội bạn của các ngươi. Trở thành người một nhà với quân đội bạn, tiếp tục bảo vệ sự yên bình của dân chúng, chắc cũng không tính là vi phạm dự tính ban đầu của ngươi chứ?"
Lương Điền nghe vậy ánh mắt lấp lóe, nghiễm nhiên cũng đang cân nhắc nên theo bên nào.
"Chúng ta có thể cho ngươi một khắc đồng hồ để suy nghĩ, ngươi cũng có thể đi hỏi thuộc hạ của ngươi một chút, là muốn tiếp tục vĩnh viễn dây dưa, nghênh đón từng đợt chiến dịch không thấy hồi kết, hay là lập tức nghênh đón cảnh ca múa mừng thái bình."