Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1241 - Chương 1241. Nguyện Làm Tội Nhân Thiên Cổ

Chương 1241. Nguyện làm tội nhân thiên cổ Chương 1241. Nguyện làm tội nhân thiên cổ

Lương Điền mím môi, không cần hỏi hắn cũng biết đám tay chân của mình có ý gì, ai mà chịu đánh tiếp nữa?

Làm gì có binh lính nào trên chiến trường mà không phải vì bị ép uổng?

Nếu…

Ba người họ nói chuyện cũng không kiêng dè binh sĩ trong quân doanh, đám binh lính bán tín bán nghi cũng bị lay động từ lúc nào chẳng hay.

Nhìn tướng quân nhà mình đắn đo nghĩ ngợi, mọi người cũng đứng ngồi không yên.

Bọn họ cũng sôi nổi cất lời:

“Tướng quân! Xin thứ cho thuộc hạ cả gan gián ngôn, Quân Quân cô nương và vị thiếu hiệp này nói rất đúng. Vùng phía tây bây giờ chẳng thể chịu nổi chiến tranh được nữa, mặc kệ là Triều Dương Quân hay Ủng Tây Quân gì đó, chúng ta đã mệt mỏi lắm rồi, tiếp tục chiến đấu cũng chỉ vô nghĩa, nếu có thể giải quyết bằng cách hòa bình hơn, vậy thì chúng ta chẳng cần gắng gượng làm gì.”

“Đúng vậy, tướng quân, bên ngoài đã vật đổi sao dời, đây là sự thật mà chúng ta chẳng tài nào thay đổi, hiện giờ chúng ta chỉ có thể nhìn thẳng vào vấn đề, mới có thể giải quyết chuyện này dễ dàng được.”

“Tướng quân, vì vùng phía tây, vì con cháu chúng ta không còn phải vào sinh ra tử, xin ngài hãy nghĩ lại!”

Đám tham mưu liều chết khuyên can.

Lương Điền cả kinh nhìn mọi người, một lúc lâu sau mới nói được thành lời: “Các ngươi…”

“Tướng quân, chúng ta bằng lòng ôm cái danh tội nhân thiên cổ kia, chỉ cần có thể tránh cho các tướng sĩ không phải đổ máu, hy sinh, dẫu chúng ta có bị phỉ nhỏ thế nào trong ngòi bút của sử quan, cũng cam tâm tình nguyện!”

Lương Điền lúng ta lúng túng, một lúc lâu mới thở dài: “Các ngươi đâu phải là kẻ nhu nhược, cũng đâu có đáng bị phỉ nhổ. So với ta, các ngươi có dũng khí hơn nhiều.”

Sau gã lại không biết Hắc Long Quân tốt đẹp ra sao được cơ chứ, nhưng thân là một vị tướng lĩnh của Triều Dương quân dưới trướng Đại hoàng tử, gã không có mặt mũi nào, không dám gánh tội danh vác “chưa chiến đã hàng” mà thôi.

Nhưng nếu đến cả binh sĩ, tham mưu dưới trướng gã cũng đã dám đứng ra nhận về mình “tội danh thiên cổ”, nếu gã cứ chần chừ nữa thì cũng khó coi.

Cuối cùng, Lương Điền nhìn về phía Bạch Quân Quân và Lý Văn Li: “Chỉ cần có thể kết thúc cảnh hỗn loạn ở nơi này, Triều Dương Quân bằng lòng quy thuận.”

Bạch Quân Quân và Lý Văn Li hài lòng mỉm cười.

Giải quyết xong Triều Dương Quân, chuyện sau đó thuận buồm xuôi gió vô cùng.

Bọn họ lập tức ký kết hiệp nghị quy hàng Hắc Long Quân, sau đó Lý Văn Li hướng mặt ra ngoài huýt sáo ra hiệu.

Đoàn hợp xướng còn đang ngâm nga hát với nhau bên ngoài nghe vậy lập tức thu dọn đồ đạc, nhổ trại tiến về phía quân trướng của Triều Dương Quân.

Tuy tiếng ca của bọn họ đã thức tỉnh trái tim khao khát hòa bình bên trong bọn họ, nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác ấy đã dần phai nhạt.

Mọi người đều từng chứng kiến máu đổ thành sông, tất nhiên biết chuyện này có điểm dị thường, tiếng ca đột nhiên vang lên lúc nửa đêm thế này, bất kể là người hay quỷ đều phải cẩn thận đề phòng.

Có binh lính vì không muốn để tiếng ca làm loạn suy nghĩ của mình, thậm chí còn nhét hai miếng vải vào lỗ tai, muốn cách biệt hẳn với âm thanh kia, giữ cho lòng dạ tỉnh táo.

Quả nhiên, một lát sau, đội tuần tra bỗng dưng phát hiện ra vài bóng đen đang bước dần về phía này.

Thấy các bóng đen bước lại đây, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ là người hay quỷ, đồng loạt giơ vũ khí lên, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Khi đội binh lính tuần tra gõ trống trận lên, đột nhiên có mưu sĩ ra ngoài nói: “Đừng hoảng hốt, là quân đồng minh!”

“Quân đồng minh???” Các huynh đệ đều hãi hùng.

Thế đạo bây giờ, làm gì còn quân đồng minh với bọn họ? Chẳng lẽ đám Ủng Tây Quân kia cuối cùng cũng nghĩ thông rồi sao, định tới đây kết liên minh với bọn họ ư?

Chẳng trách cả ngày nay cứ nghe mãi bài đồng dao ấy, hoá ra là ám hiệu của bọn họ!

Hừ, ám hiệu này cũng khó nhìn ra quá đó, sao không đến tận cửa bàn bạc thẳng thắn với nhau cho dễ?

Bình Luận (0)
Comment