Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1242 - Chương 1242. Nói Tới Nghệ Thuật

Chương 1242. Nói tới nghệ thuật Chương 1242. Nói tới nghệ thuật

Đám binh sĩ dần tìm được câu trả lời cho mấy bài đồng dao kia.

Người tham mưu thấy tướng sĩ hiểu lầm, tuy muốn giải thích đôi câu, nhưng tình hình bây giờ mới được tám chín phần mười là chắc chắn, nên cuối cùng vẫn im lặng, định đợi tới bao giờ sóng yên biển lặng rồi nói cũng không muộn.

Đoàn hợp xướng đường đường chính chính bước vào doanh trướng trước mắt bao người.

Bọn họ vốn là người của vùng phía ta, tuy đã vào rừng làm giặc cỏ, nhưng vẫn chưa được bao lâu. Hơn nữa, ngoài Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ra, bọn họ chưa hề cướp bóc của ai cả.

Vì vậy, thật lòng mà nói, bọn họ làm giặc cỏ cũng chẳng nên thân, bản tính vẫn lương thiện chất phác, vẫn là dân chúng phía tây bần cùng sinh đạo tặc.

Vì nguyên nhân ấy, khi bước vào địa bàn của Triều Dương Quân, mặc mày bọn họ cũng có vẻ chột dạ.

Bọn họ sợ Triều Dương Quân uy danh hiển hách sẽ giết sạch bọn họ.

Suy cho cùng, bọn họ đã là giặc cỏ, lại còn là phản đồ, hai tội nghiệt nặng nề chồng lên nhau, có chết mười lần vẫn chưa hết tội.

Ấy thế mà chuyện bọn họ nơm nớp lo sợ chẳng hề xảy ra, vị tham mưu này đến thật là đúng lúc, chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới được lều trại của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Lương Điền nhìn thấy mấy người vừa đến thì cực kỳ kinh ngạc.

“Các ngươi…”

Những người này rõ ràng là dân đen của vùng phía tây, nhưng đừng nói với gã rằng Hắc Long Quân cũng ăn mặc thế này đấy nhé!

Đã bảo là Hắc Long Quân cơ mà? Sao người xuất hiện ở đây lại là dân chúng vùng phía tây, chẳng lẽ vẫn còn điều gì mờ ám?

Lý Văn Li cười: “Chúng ta tới đây, tình cờ gặp được dân chúng vùng phía tây tha hương chạy nạn, nên mới đưa bọn họ thao. Hiện giờ chúng ta đã hợp tác với nhau, mọi người ở đây đều là người một nhà, không cần phải căng thẳng.”

Lý Văn Li ăn nói đâu ra đấy, đầu tiên là che giấu thân phận giặc cỏ của những người cùng khổ này, sau đó lại thông báo lại chuyện Triều Dương Quân đã quy thuận cho những người kia biết.

Bây giờ ánh mắt hai bên nhìn nhau cũng đã hòa hoãn đi ít nhiều.

Lý Văn Li lại nói: “Bây giờ chúng ta sẽ lên đường đi khuyên nhủ Ủng Tây Quân, các ngươi chỉ cần sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho bọn họ, sau đó đợi lệnh bao vây tranh trừng Tuyên Uy Quân là được rồi. Trước khi lệnh này được ban ra, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, ngoan ngoãn đóng quân ở chỗ này là được.”

Lương Điền răm rắp nghe theo, thậm chí còn đưa bọn họ bản đồ địa hình vùng phía tây và tiết lộ cách bày bố binh lực ở nơi này.

Vùng phía tây người ít, quặng mỏ nhiều, phần lớn đất bằng đều được dùng để xây dựng thành trì, hiện giờ thành trì đã bị Tuyên Uy Quân chiếm lĩnh, Đông Giao là địa bàn của Triều Dương Quân, vùng nhiều quặng mỏ ở phương bắc là địa bàn của Ủng Tây Quân.

May mắn thay, các thành trì vẫn chưa chặn đường lui tới chỗ của nhau, từ Đông Giao đến quặng mỏ phương bắc vẫn còn rất nhiều con đường nhỏ quanh co.

Đương nhiên, cho dù đường nối giữa các thành trì bị cắt đứt cũng không sao cả, dù sao Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng chẳng phải người thường, cho dù phía trước có lạch trời cũng không làm khó được bọn họ.

Cứ như thế, chẳng bao lâu sau, hai người đã tới được địa bàn của Ủng Tây Quân nhờ sự chỉ dẫn của Lương Điền.

Tuy Lương Điền nói dân chúng ở đây rất cứng đầu, mềm nắn rắn buông cũng chẳng lay động được bọn họ, nhưng trong mắt Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, đó là do Lương Điền không bắt thuốc đúng bệnh mà thôi.

Thật ra trong ba thế lực kia, khó khuyên bảo nhất là Triều Dương Quân mới phải. Dù sao bọn họ cũng thuộc quân đội chính quy, ai nấy đều có lòng trung thành tuyệt đối và tinh thần trách nhiệm ngất trời.

Không thể không khen ngợi Vũ Văn Tụng có tài luyện binh. Tới khi hắn đã nằm xuống, Triều Dương Quân vẫn có thể duy trì ý chí và nguyện vọng của hắn. Ở một khía cạnh nào đó, chuyện này cũng có thể chứng minh Triều Dương Quân không thẹn với danh “Triều Dương” của mình.

Muốn thuyết phục Triều Dương Quân không đánh mà hàng, bọn họ đã phải tốn không ít tâm tư.

Nhưng đối mặt với dân quân tự vũ trang như Ủng Tây Quân thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Quân vương là thuyền, dân là nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, dân quân không được ăn học đàng hoàng, cũng dưa từng trải qua huấn luyện, nên cũng không đánh giặc theo lẽ thường của nhà binh.

Bình Luận (0)
Comment