Bằng cách ấy, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li gặp được thủ lĩnh của Ủng Tây Quân dễ như trở bàn tay. Ủng Tây Quân đối đãi với bọn họ như đấng bề trên, không xảy ra bất cứ xung đột nào.
Vị thủ lĩnh nghe xong lời tự thuật và kế hoạch của Văn Li, vẻ mặt có phần đắn đo.
“Sứ giả đại nhân, ngài nói muốn để chúng ta hợp tác với Triều Dương Quân. Nhưng có điều... không dám giấu ngài, chúng ta có thể đứng vững ở nơi này, trước nay chưa từng dựa vào ai khác, mà đều nhờ tự lực tự cường. Khi nãy hắc long hiển linh, tất nhiên chúng ta tin tưởng các ngài vô điều kiện, nhưng niềm tin này chỉ dành cho Hắc Long Tôn và Hắc Long Quân, Triều Dương Quân, chúng ta thật sự không thể tin được.”
Suy cho cùng, Triều Dương Quân bây giờ đã không còn là Triều Dương Quân năm ấy nữa, từ khi Đại hoàng tử vọng tưởng ngai vàng, dấy binh tạo phản, Triều Dương Quân đã không còn bảo vệ bá tánh nữa.
Lúc ấy Triều Dương Quân dồn toàn bộ lực lượng, nơi này chỉ còn lại dân chúng tay không tấc sắt, Tuyên Uy Quân cháy nhà hôi của, dành được thành trì dễ như trở bàn tay. Vì mạng sống của mình, dân chúng chỉ có thể trốn đến nơi cằn cỗi này.
Dù sau này Triều Dương Quân lui về đây, mọi chuyện cũng đã muộn màng, bọn họ cũng chỉ có thể chiếm cứ vùng ngoại thành, vùng phía tây đã đổi chủ từ lâu.
Cũng vì thế, dân chúng không thể không tự mình cầm vũ khí, đối phó với Tuyên Uy Quân là điều tất nhiên. Còn về phần Triều Dương Quân đã từng bỏ rơi bọn họ, bây giờ lại mặt dày chạy tới đây đòi hợp tác. Cho dù có hợp tác với Triều Dương Quân đi chăng nữa, nhưng tới khi đánh lui Tuyên Uy Quân, Triều Dương Quân sẽ đối phó với Ủng Tây Quân bọn họ thế nào đây?
Bọn họ còn có thể an tâm từ bỏ thân phận Ủng Tây Quân, trở lại làm dân chúng bình thường, sống dưới mí mắt của Triều Dương Quân được nữa hay không?
Nếu có đồng ý hay không cũng vậy, thì tội gì phải hợp tác?
Chẳng bằng cứ bất chấp tất cả, dù sao cũng chẳng còn tình cảnh nào tồi tệ hơn thế này được nữa.
“Ta hiểu được nỗi băn khoăn của các ngươi, nhưng các ngươi yên tâm, từ nay về sau trên, đời này chỉ có Hắc Long Quân, thiên hạ cũng chỉ còn bá tánh của Hắc Long Tôn. Sẽ chẳng còn tà môn ngoại đạo, dư đảng, phàn đồ gì nữa. Các ngươi không cần lo bị người khác hãm hại.”
“Thật… Thật sao?”
“Đương nhiên. Nhưng có điều này, lệnh vua là tuyệt đối, nếu chư vị muốn tập hợp thành một thế lực nhỏ, Hắc Long Quân cũng sẽ không cho phép.”
Thủ lĩnh Ủng Tây Quân quả quyết lắc đầu: “Tất nhiên chúng ta không dám, nếu Hắc Long Tôn có thể giải quyết tình thế hiểm nguy này của chúng ta. Tất nhiên chúng ta sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Hắc Long Quân. Nếu là mệnh lệnh của Hắc Long Tôn, chúng ta không có ý kiến.”
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân hài lòng gật đầu, sau đó phân tích kế hoạch hợp tác cho bọn họ nghe.
Bảy ngày sau, Hắc Long Quân sẽ ra chiến trường. Nếu như nhìn thấy hắc long bay lượn trên bầu trời, bọn họ phải lập tức huy động toàn tuân, cử toàn bộ binh lúc chiếm lấy thành Tây, thu phục Tuyên Uy Quân.
Thủ lĩnh Ủng Tây Quân thận trọng gật đầu, đồng ý thực hiện chiến dịch này.
Hai người dễ dàng thuyết phục được khúc xương khó gặp Ủng Tây Quân, mang tin tốt từ Ủng Tây Quân trở về doanh trướng của Triều Dương Quân.
Lương Điền không ngờ hai người có thể thuyết phục Ủng Tây Quân trong khoảng thời gian ngắn như vật, thậm chí tới cả kế hoạch tác chiến cũng đã chuẩn bị xong xuôi
“Các ngươi... các ngươi không nói giỡn đấy chứ?”
Dù sao thời gian đi đi về về cũng đã mất mấy canh giờ, bọn họ đã tới được vùng mỏ quặng phía bắc chưa còn chưa chắc, chứ đừng nói tới thời gian cần để chiêu hàng.
Ví dụ như bọn họ, để khuyên bảo bọn họ đầu hàng, đoàn người đã mất ngót nghét cả ngày trời, gã không tin đám dân quân không biết nói lý kia lại nghe lời nhanh hơn bọn họ.
Bạch Quân Quân có nhìn gã bằng ánh mắt cảm thông, nói thật lòng… Ủng Tây Quân người ta đồng tình còn dứt khoát hơn Triều Dương Quân nhiều.
Dường như khi trông thấy hắc long, trong lòng bọn họ cũng đã ngầm chấp nhận chuyện thiên hạ thay triều đổi đại rồi.