Trước ánh mắt bán tín bán nghi của Lương Điền, Tiểu Thiền dẫn phần lớn quân đội của mình bước vào địa bàn của địa bàn Triều Dương Quân.
Chớp mắt đã tới ngày tiến công.
Trước hẹn hai ngày, dân chúng Ủng Tây Quân nửa đêm vỗ gối, ngày nào bọn họ cũng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, sợ mình sơ ý bỏ qua mệnh lệnh của Hắc Long Tôn.
Nhưng điều bọn họ lo lắng tất nhiên là dư thừa. Tới đúng ngày đã hẹn, trên không trung lại xuất hiện dị tượng. Giữa những đám mây trên cao, hắc long xuất hiện, uốn lượn thành vòng, thậm chí còn cúi đầu nhìn mọi người phía dưới, như thể đang bảo bọn họ hãy mau khỏi hành.
Đây là lần thứ hai mọi người trông thấy hắc long, lần này bọn họ đã không còn căng thẳng và lo sợ như lần đầu nữa. Bọn họ kích động nhìn thần long, cảm giác bàng hoàng trong lòng đều tiêu tan khi hắc long hiện ra.
Bọn họ là con dân của Hắc Long Tôn, có hắc long che chở, cho dù phía trước có gập ghềnh thế nào đi chăng nữa, dưới sự che chở của hắc long, chắc chắn bọn họ sẽ giải quyết dễ dàng!
Cứ như vậy, Ủng Tây Quân đều cầm vũ khí, tức tốc lao đến thành Tây.
Lúc đó, Tuyên Uy Quân còn đang ôm vọng tưởng viện binh ở hoàng đô sẽ nhanh chóng tới nơi.
Binh sĩ đóng quân ở thành Tây là chút tàn dư cuối cùng của Tuyên Uy Quân, từ khi hoàng đô truyền đến tin Ngũ vương gia thất trận bỏ mạng, mọi người đã cảm thấy điều không phải.
Vì thế, khi hoàng đô nổ ra nội chiến, Tuyên Uy Quân ở nơi này cũng lập tức phong tỏa thành, bắt sạch huyện lệnh, quan lại vùng phía tây, để có được lợi thế khi đàm phán.
Nhưng bọn họ đợi mãi không thấy ai đàm phán, mà chỉ đợi được sự phản công của đám dân đen Ủng Tây Quân, và Triều Dương Quân đã bị bọn họ ép lui về nơi khác.
Mấy ngày nay, Tuyên Uy Quân nương vào địa thế, giành được thế thượng phong trong trận chiến này. Tuy rằng vương gia đã không còn, nhưng Tuyên Uy Quân luôn đi theo hầu hạ Huyên Hòa Vương tề tựu rất nhiều mãnh tướng. Bọn họ tin chắc tên hèn mọn vắt mũi chưa sạch Vũ Văn Tuyển không phải đối thủ của Tuyên Uy Quân.
Vì thế, Tuyên Uy Quân kiên định đợi hoàng đô sóng yên biển lặng, khi ấy bọn họ nhất định nhất định sẽ phái binh tới đây tiếp viện.
Bằng lòng tin sắt đá ấy, bọn họ đã cầu hòa với Ủng Tây Quân, Triều Dương Quân trong vòng ba tháng. Thời gian trôi qua càng lúc càng mau, mọi người cũng chẳng còn lo âu như lúc ban đầu nữa.
Trước nhất là vì ba bên không có bên nào bước qua chỉ giới, bọn họ an phận sống trong địa bàn của mình như những tiểu quốc, chỉ cần bảo đảm Ủng Tây Quân và Triều Dương Quân không liên minh với nhau, bọn họ chẳng phải lo vùng phía tây sẽ bại.
Còn về phía hoàng đô xa xôi, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất. Suy cho cùng, nếu Vũ Văn Tuyển thắng thì đã phái binh tới thảo phạt từ lâu rồi, có thể nhìn ra, hắn cũng không được lợi lộc gì cả.
Nhưng tình thế cân bằng ấy cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
Sáng sớm hôm nay, khi trông thấy bốn cửa thành đông tây nam bắc đều chật kín Triều Dương Quân và Ủng Tây Quân, bọn họ đã biết ngay sự chẳng lành.
Thậm chí bọn họ còn giơ quân kỳ thêu hình rồng đen.
Lá cờ này khiến cho người ta chói mắt, vừa nhìn đã biết có kẻ khuyên Ủng Tây Quân và Triều Dương Quân cấu kết sau lưng bọn họ.
Tuyên Uy Quân chỉ đành đề cao cảnh giác, ôm nỗi lo toan mà nghênh chiến.
Tuy nhiên, Ủng Tây Quân và Triều Dương Quân bắt tay với nhau, uy lực cũng đã cao ngất trời rồi, chứ đừng nói tới tiểu đội theo cùng bọn họ tiến công.
Người trong tiểu đội kia dũng mãnh lạ thường, chẳng bao lâu sau đã phá tan một cổng thành, bọn họ tiến vào trong thành, nhanh chóng kia binh thành ba hướng, đi về phía ba cửa thành còn lại.
Rõ ràng là nuôi ý định nội ứng ngoại hợp với ba cánh quân bên ngoài.
Tuyên Uy Quân đánh giặc nhiều năm, chưa từng gặp phải kẻ địch mạnh như vậy, bọn họ tiến quân thần tốc, nhưng sau khi phá được cổng thành lại không vội đi bắt giặc, mà còn đi mở cửa thành.
Đức tính không tranh công này thật là hiếm thấy!