Nhưng điều khiến cho Tuyên Uy Quân kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau.
Không biết tiểu đội này chiếm địa vị thế nào trong quân, sức chiến đấu của bọn họ còn lợi hại hơn Ủng Tây Quân và Triều Dương Quân rất nhiều.
Hơn nữa, tuy đã chia binh làm ba nhánh, nhưng mỗi thành viên đều dư sức lấy một địch mười.
Bọn họ công kích bên trong, nhanh chóng tới được ba cửa thành còn lại.
Nội ứng ngoại hợp với ba cánh quân ở bên ngoài, bốn cửa thành bị phá tan chỉ trong chớp mắt.
Tuyên Uy Quân trở thành chim lồng cá chậu.
Người dân tộc Thôn Hỏa giả mạo Hắc Long Quân vô cùng giống, Triều Dương Quân và Ủng Tây Quân nháy mắt càng tăng thêm phần tín nhiệm. Hai bên không nghi kỵ gì nhau nữa, lưỡi đao đồng lòng chĩa về phía kẻ thù.
Tuyên Uy Quân kiên cố không thể phá vỡ nổi bị ép lùi liên tục.
Cuối cùng bọn họ còn có thể lui về đâu được nữa?
Bốn cửa thành chật như nêm cối, lúc này bọn họ muốn lui cũng không lui được, không thể thoát khỏi cảnh tù đày.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, vào một ngày kia, đám ô hợp này lại có thể đánh hạ tòa thành này, còn Tuyên Uy Quân mạnh mẽ lại trở thành tù binh.
Trước biến cố này, Tuyên Uy Quân cảm thấy vô cùng khó tin.
Đương nhiên, hai thế lực đã giằng co với bọn họ suốt ba, bốn tháng trời cũng không ngờ chiến thắng này đơn giản như vậy.
Bọn họ còn tưởng rằng chí ít cũng phải hy sinh hơn phân nửa quân số mới có thể đạt được thắng lợi, nhưng tình cảnh này lại chẳng khác gì không đánh mà thắng.
Tộc Thôn Hỏa đã quen tốc chiến tốc thắng, lúc này mọi người đều bình tĩnh kiểm kê binh khí, chẳng có ai cảm thấy khó tin cả.
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải chiến thần gì cả, trong trận chiến này, ít nhiều gì cũng có thương vong.
Có điều bọn họ cũng chẳng mảy may để ý, chỉ cần uống một ngụm nước trong túi, dùng gói thuốc cầm máu bôi lên một chút là ổn ngay.
Đương nhiên, bọn họ có thể không nề hà gì như vậy, chủ yếu là nhờ công Bạch Quân Quân không có việc gì để làm, bèn làm nước thảo một chia cho bọn họ.
Được nước thảo mộc tiếp thêm sức mạnh, mọi người đều thấy mình khỏe như vâm.
Mấy vết thương nho nhỏ kia cũng chẳng đủ gãi ngứa.
Có nói bọn họ khỏe như trâu cũng chẳng ngoa chút nào, với thể trạng như vậy, đương nhiên có thể lấy một địch trăm.
Các binh lính của tộc Thôn Hỏa đều đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân cũng tìm ra được thủ lĩnh Tuyên Uy Quân, chuẩn bị chiêu hàng.
Thủ lĩnh Tuyên Uy Quân cũng như những người khác, vẫn còn chưa hoàn hồn được.
Hai cánh quân kia thì không tin mình thắng, còn ông ta thì lại không tin mình thua.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li vào bên trong, ông ta như đã hiểu ra hết ngọn ngành, lạnh giọng nói: “Người giúp bọn chúng là các ngươi sao? Các ngươi rốt cuộc là ai!”
Tuy rằng ông ta chưa từng được giao chiến với thế lực ở hoàng đô, nhưng cũng không phải không biết gì về hoàng đô này.
Theo như những gì ông ta biết, thế lực công thành, bắt gọn Tuyên Uy Quân nhất định không thuộc quyền sở hữu của Vũ Văn Tuyển.
“Bình tĩnh bình tĩnh, tại hạ là thống lĩnh của Hắc Long Quân.”
Lý Văn Li cũng thèm không giấu giếm, thẳng thắn tiết lộ thân phận.
Hắc Long Quân?
Tuyên Uy Quân thủ lĩnh cười lạnh giễu cợt: “Hắc Long Quân chó má gì đó ta chưa bao giờ nghe tới. Cũng chỉ là giặc cỏ từ xó xỉnh nào nhảy ra mà thôi, tự xưng Hắc Long Quân, định chọc cười ai chứ?”
Bạch Quân Quân không khỏi nhướng mày: “Nếu nói như vậy, đường đường Tuyên Uy Quân lại bị giặc cỏ vô danh tiểu tốt đánh bại, chuyện này không phải sẽ khiến người ta cười rụng cả răng sao?”
Bị Bạch Quân Quân chặn họng, vẻ mặt thủ lĩnh Tuyên Uy Quân lập tức thay đổi, ông ta mạnh miệng cãi lại:
“Hiện giờ Tuyên Uy Quân ta lấy ít địch nhiều, nên mới để các ngươi có cơ hội thừa nước đục thả câu. Nếu như là trước kia, các ngươi có thúc ngựa cũng chẳng với tới được bóng lưng của Tuyên Uy Quân chúng ta, huống hồ gì là đánh bại chúng ta!”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều cười ngả nghiêng.