Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1247 - Chương 1247. Lần Chiêu Hàng Thứ Hai

Chương 1247. Lần chiêu hàng thứ hai Chương 1247. Lần chiêu hàng thứ hai

“Võ mồm thì có ai mà không biết? Nhưng xưa nay người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, hiện giờ ngươi trở thành tù nhân của chúng ta, đây là sự thật không thể thay đổi. Có điều ngươi cứ yên tâm, chúng ta không phải người vô lý, sẽ không làm chuyện tàn bạo như giết hại tù binh, muốn sống hay chết đều do các ngươi tự định đoạt.”

“!”

Tuyên Uy Quân không ngờ Lý Văn Li sẽ nói như vậy. Suy cho cùng, tù binh chiến trận thế này trước nay đều sẽ bị xử chết.

Bởi nếu không diệt cỏ tận gốc, mầm mống tai họa vẫn còn đó.

Người ngồi trên ngôi cao, ai mà không phải kẻ tàn nhẫn, thủ đoạn cơ chứ.

Người này cho bọn họ một đường sống, như vậy lại càng quái dị hơn.

Nhưng thủ lĩnh Tuyên Uy Quân cũng là một kẻ lõi đời, trong lòng cũng hiểu rõ cho dù mình có được sống, thì cũng sống không bằng chết.

Trước nay tù binh đều bị lưu đày, khai hoang, thậm chí còn bị xăm lên mình ký hiệu nô lệ, từ đó trở đi chỉ có thể vật lộn ở tầng lớp hèn hạ nhất cho đến chết.

Nghĩ tới viễn cảnh như vậy, thủ lĩnh Tuyên Uy Quân hừ lạnh một tiếng: “Tuyên Uy Quân không phải kẻ sợ chết! Cho dù có chết ta cũng không quy thuận các ngươi đâu.”

Bạch Quân Quân nghe xong cũng chỉ biết thở dài: “Rốt cuộc Ngũ vương gia đã cho các ngươi lợi lộc gì, mà các ngươi lại nhất mực tuân theo như thế? Rõ ràng hòa bình đã ở ngay trước mắt, hà cớ gì các ngươi phải chọn cách cực đoan như vậy để đáp lại chúng ta chứ? Cho dù các ngươi có tự sát vì ông ta thì đã sao? Chẳng lẽ các ngươi còn mong ông ta ở dưới suối vàng sẽ cảm kích các ngươi sao? Thứ cho ta phải nói một câu không dễ nghe, ông ta đã đầu thai từ lâu lắm rồi, còn các ngươi ấy, vợ góa con côi chốn hậu phương biết phải làm sao đây? Ai chăm lo cho bọn họ đây? Chẳng lẽ khi trước các ngươi tòng quân, không phải là để bọn họ có được cuộc đời tốt đẹp hơn hay sao? Các ngươi xem trọng nghĩa khí cũng được thôi, nhưng đấng sinh thành ban cho ngươi sinh mạng, vợ con ở nhà sống nhờ vào ngươi sẽ đau đớn biết nhường nào?”

Nghe đến đó, binh sĩ thà chết không tuân của Tuyên Uy Quân bắt đầu dao động.

Nhưng thủ lĩnh kia vẫn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, ông ta nói: “Đã trở thành tù nhân, còn nói những thứ này để làm gì! Cho dù chúng ta có muốn sống cũng chẳng quay lại được đất bắc, chẳng thể che chở cho bọn họ được nữa, Chết đi, ít nhiều gì cũng có thể giữ được tấm thân ngạo nghễ, không chết, thì trở thành thứ gì đây?”

“Ai nói không thể trở lại đất bắc? Chỉ cần các ngươi ký tên lên hiệp nghị đầu hàng này, đồng ý chỉ làm bá tánh bình thường, không phát động chiến tranh, dấy binh tạo phản, các ngươi có thể trở lại đất bắc ngay bây giờ, về với gia quyến của ngươi.”

“Sao… Sao có thể!”

Lúc này ngay cả thủ lĩnh cũng kinh ngạc vô cùng

Lý Văn Li tiếp lời: “Sao lại không thể chứ? Từ trước đến nay Hắc Long Quân đã nói là làm. Chẳng lẽ ngươi lo rằng chúng ta chỉ giả vờ để các ngươi hồi hương, sau đó giết các ngươi trên đường về sao? Nhưng giết các ngươi thì được gì cơ chứ? Ngoại trừ lãng phí binh lực ra thì chẳng có lợi lộc gì. Vả lại, muốn giết các ngươi, bây giờ ra tay luôn là được rồi, hà tất phải đợi các ngươi rời đi rồi mới ra tay, đuổi theo còn phải phí hoài lương thảo nữa chứ. Còn làm trò lừa gạt thiên hạ thì cũng chẳng cần, diễn kịch đều là cho người ngoài xem, nơi này đều là người của Hắc Long Quân, làm gì có bá tánh nào, chúng ta diễn cho ai xem chứ?”

Lý Văn Li cười khằng khặc, hắn nói như vậy khiến thủ lĩnh kia á khẩu, không trả lời được.

Bây giờ Tuyên Uy Quân thủ lĩnh mới bất giác nhận ra.

Hắc Long Quân mà ông ta tưởng rằng giặc cỏ từ xó xỉnh nào tới, đã trở thành chủ của thiên hạ rồi.

Còn chủ tử Ngũ vương gia của ông ta, cũng với những đồng liêu năm xưa đã chết cả rồi.

Nhìn hơn vạn huynh đệ phía sau lưng, nghĩ đến lời nói khi nãy của Lý Văn Li, thủ lĩnh Tuyên Uy Quân rối rắm vô cùng.

Cuối cùng, ông ta quỳ xuống, thở dài đáp.: “Ta… Chấp nhận đầu hàng.”

Bình Luận (0)
Comment