“Tướng quân!” Binh sĩ Tuyên Uy Quân đều kinh ngạc vô cùng, không ngờ tướng quân của bọn họ lại người đầu tiên bị lay động mà đứng ra đầu hàng.
Nhưng thủ lĩnh Tuyên Uy Quân lại chỉ cúi đầu khom lưng, không lên tiếng nữa.
Tuyên Uy Quân phía sau ông ta cũng đứng ngồi không yên, bọn họ không nhịn được mà bật khóc.
Sao bọn họ có thể không biết, tướng quân kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ lại chấp nhận cúi đầu chịu nhục, ông ta làm vậy đâu chỉ vì tham sống sợ chết? Ông ta làm vậy là vì tính mạng của bọn họ và người nhà.
Tuyên Uy Quân chịu phải đả kích lớn như vậy, cảm giác dao động khi nãy đã tan thành mây khói tự bao giờ.
Bọn họ giận dữ hét lên: “Tướng quân! Đừng đầu hàng! Chúng ta bằng lòng bỏ mạng vì ngài!”
“Tướng quân, ngài hãy ngẩng đầu lên! Chúng ta không cần ngài cúi đầu vì chúng ta!”
“Tướng quân! Cầu xin ngài! Đừng đầu hàng! Kiếp sau chúng ta vẫn là chiến hữu vào sinh ra tử!”
Thấy binh sĩ dưới trướng mình càng lúc càng xúc động, có vẻ sắp không kiềm chế được nữa, thủ lĩnh Tuyên Uy Quân siết chặt bàn tay, xót xa hô một câu: “Là binh sĩ của ta thì mau câm miệng!”
Ông ta nói như vậy, đám binh lính đang xúc động mới chịu yên tĩnh trở lại.
Bấy giờ thủ lĩnh Tuyên Uy Quân mới thấp giọng phân trần: “Các ngươi đều là làm tốt lắm rồi, các ngươi phục dịch cho Tuyên Uy Quân suốt mấy năm nay cũng đã đủ rồi. Đây là lúc để lo cho chính các ngươi, cũng như vợ con ở nhà, không thể phụ lòng những người mòn mỏi đợi chúng ta trở về chốn cũ được nữa.”
“Tướng quân nói rất đúng, chuyện này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Hơn nữa chúng ta cũng không định xem các ngươi là nô lệ, chúng ta chỉ muốn giải tán Tuyên Uy Quân, để chư vị trở về chốn cũ mà thôi. Một ngày nào đó, nếu chư vị vẫn còn muốn tòng quân, cũng có thể đợi Hắc Long Quân trưng binh để nhập ngũ! Chúng ta sẽ hết lòng hoan nghênh!”
Lý Văn Li nói như vậy khiến cho mọi người đều hết hồn. Đây là chuyện quỷ quái gì vậy chứ?
Từ trước đến nay thiên hạ thắng làm vua thua làm giặc, chưa từng nghe tới việc thả địch về nhà, thậm chí còn hoan nghênh kẻ địch gia nhập khi trưng binh.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ thả hổ về rừng sao?
Bạch Quân Quân thản nhiên cười: “Trải qua bốn năm chiến loạn còn chưa đủ sao? Nếu có kẻ nào vẫn còn muốn dấy binh tạo phản, ta nghĩ không cần Hắc Long Quân ra tay, các ngươi cũng đã không đồng ý rồi.”
Hai người nói tới đây, mọi người cũng đã cảm nhận được khát khao hòa bình trong lòng mình. Suy cho cùng, ở đây làm gì có ai không mong được hòa bình cơ chứ?
Mọi người đều có vợ con cha mẹ, trong những giấc mộng hằng đêm, có ai mà không mong đoàn tụ với người nhà? Chẳng qua tình thế ép buộc, không ai nói ra miệng được nỗi mong mỏi trong lòng mà thôi.
Cuối cùng, càng lúc càng nhiều binh sĩ quỳ xuống. Trong giây lát, ở đây chỉ còn lại tiếng vũ khí bị ném lên đất, cùng với tiếng giáp sắt nện xuống sàn gỗ.
“Chúng ta… Chấp nhận đầu hàng!”
Lương Điền thấy Tuyên Uy Quân chấp nhận đầu hàng dễ dàng như vậy, không phải chịu tra tấn nghiêm hình, cũng không bị hạ nhục, bêu rếu, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li còn bình đẳng nói chuyện đạo nghĩa với bọn họ.
Khéo léo tránh được một trận tử chiến đến cùng.
Hiện giờ, gã thấy trong đôi mắt Tuyên Uy Quân không còn lệ khí của ngày xưa nữa. Bọn họ sốt ruột muốn trở về nhà, đáy mắt đều có vẻ chờ mong đối với cuộc sống mới về sau.
Lý Văn Li mỉm cười gật đầu: “Chư vị đều là người thấu tình đạt lý, làm như vậy là được rồi. Nhưng chúng ta muốn đảm bảo hòa bình lâu dài, không ham muốn sự cảm động nhất thời của chư vị, bởi nếu chư vị vừa quay đầu đã bắt đầu đổi ý, chúng ta xử lý cũng phiền toái lắm, có đúng không nào? Vì thế sau đây, chúng ta muốn mời chư vị uống một viên thuốc đại diện cho việc đình chiến, chứng minh quyết tâm được sống cuộc đời bình thường của chư vị!”
Tuyên Uy Quân sĩ binh: “!!!”
Cuối cùng… Vẫn phải uống thuốc độc, đáng giận.
Nhưng bọn họ lại chẳng thể ngờ Triều Dương Quân lại đứng ra an ủi mình, binh sĩ Triều Dương Quân bình tĩnh nhìn bọn họ, bảo rằng: “Chúng ta cũng uống.”