Mọi người ngạc nhiên, thì ra Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đối xử bình đẳng với bọn họ thật.
Trước mắt bọn họ yếu thế, ngoài uống viên thuốc này ra thì còn làm gì được nữa?
May mắn thay, viên thuốc đó không mùi không vị, uống xong cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ, mọi người tạm thời bỏ qua chuyện này.
Cứ như thế, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chỉ mất có vài ngày đã vun vén được cục diện rối ren này.
Sau đó, bọn họ để Tuyên Uy Quân lên đường trở về quê cũ, cũng bảo bọn họ khuyên nhủ thế lực còn sót lại ở đất bắc buông vũ khí cầu hòa.
Ít lâu nữa Hắc Long Quân sẽ đánh tới đó, nếu bọn họ có bất cứ dấu hiệu chống trả nào, vậy thì đợi chờ bọn họ không chỉ là chiến loạn đơn thuần, mà là thanh trừng toàn bộ.
Hai người cười hì hì phân tích tình hình cho thủ lĩnh nghe, nhưng ông ta lại thấy lạnh hết sống lưng.
Ông ta nghiêm chỉnh gật đầu: “Yên tâm đi.”
Thật ra bọn họ chính là nguồn binh lực cuối cùng của Tuyên Uy Quân, thế lực ở đất bắc đã bị Ngũ vương gia dẫn đi hết cả rồi, nếu không sao bọn họ tử thủ ở đây hơn ba tháng trời mà không tìm thấy viện quân được.
Hiện giờ đất bắc chỉ còn bổ phái ở nha huyện nha để duy trì trật tự, bọn họ chỉ cần trở về thông báo rằng thiên hạ đã đổi chủ, đợi Hắc Long Quân tới thống nhất là được.
Còn về thành Tây này, Tuyên Uy Quân cũng trả lại cho bá tánh cùng với Triều Dương Quân, bá tánh trong thành dọn từ quặng mỏ trở lại căn nhà xưa, mà Triều Dương Quân cũng chủ động gạt bỏ phiên hiệu của mình, trở thành Hắc Long Quân vùng phía tây, phụ trách trấn thủ vùng phía tây.
Sắp xếp xong chuyện ở nơi này, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân mới khải hoàn quay về, dẫn mọi người trở lại hoàng đô.
Nhưng vừa đến huyện Anh, mọi người đã nhận được tin rằng: Vũ Văn Kỳ dẫn theo dân chúng hoang đô, dời đô tới phía đông.
Lúc này, hoàng đô đã thành nơi hoang phế, để mặc cho thời gian vùi lấp.
Hay tin Vũ Văn Kỳ không ở hoàng đô, mọi người cũng không định đuổi theo về phía kia, mà men theo Tam Xá Khẩu, từ huyện An đi lên phía đông, đi qua huyện Đại, sau đó tới thành Nhan.
Bây giờ Diêm chưởng quỹ ở nơi hậu phương, vẫn luôn xử lý mọi chuyện cho Vũ Văn Kỳ.
Từ đầu tới giờ, thành Nhan vẫn luôn làm tốt vai trò cứ điểm hậu thuẫn Vũ Văn Kỳ, hiện giờ biết hoàng đô không thể ở lại được nữa, toàn bộ bá tánh phải dời đô về phía đông, Diêm chưởng quỹ lại càng có chỗ phát huy tài năng của mình, bắt đầu tính toán mọi chuyện.
Chờ Vũ Văn Kỳ trở về, công việc chào đón và sắp xếp chỗ ăn ở cho bá tánh hoàng đô được chuẩn bị xong xuôi, cung điện để Vũ Văn Kỳ họp bàn chuyện triều chính đã hoàn chỉnh, thậm chí đại điển đăng cơ cũng có thể tiến hành bất cứ lúc nào.
Khi Bạch Quân Quân gấp trở về, vừa hay tới kịp đại điển đăng cơ của Vũ Văn Kỳ.
Nhìn thiếu niên kia chậm rãi đi từ bước lên đài cao, muôn dân đều hướng về phía này mà vái lạy.
Trông còn có vẻ vô cùng long trọng.
Đại điển đăng cơ này, tộc Thôn Hỏa đều chạy tới đây để xem náo nhiệt, chỉ có Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ngồi trên gác mái xem náo nhiệt, đồng hành với bọn họ còn có Lâm nương tử.
Bọn họ đều đến từ thời đại khác, không quen với lễ tiết hở ra là quỳ lạy của người dân triều đại này, nhưng tình hình bên ngoài ai nấy đều phải cung kính chúc mừng, cho nên bọn họ dứt khoát tránh đi.
Vũ Văn Kỳ cũng thông cảm cho bọn họ, thậm chí vì để bọn họ vui vẻ, còn chuẩn bị cho bọn họ căn phòng này, còn có cả trái cây và rượu thượng hạng.
Ba người yên tâm hóng hớt Vũ Văn Kỳ đăng cơ ở nơi này.
Năm nay Vũ Văn Kỳ còn chưa tới hai mươi, nhưng hắn từng trải hơn những thiếu niên bình thường rất nhiều, ánh mắt vô cùng chững chạc và cũng chãi.
Sau đại điển đăng cơ, hắn cao giọng nói với mọi người dưới đài: “Hôm nay trẫm đăng cơ, chiến loạn và tai ương kết thúc từ thời khắc này, hiện giờ nơi đâu cũng hoang tàn đổ nát, mong rằng chư vị bá tánh đồng tâm hiệp lực vựa qua cửa ải khó khăn.”