Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1250 - Chương 1250. Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 1250. Quần chúng ăn dưa Chương 1250. Quần chúng ăn dưa

“Sau khi đăng cơ, trẫm cũng sẽ sống đúng với đạo làm người, lấy lễ trị quốc, lấy hiếu trị quốc, lấy nghĩa trị quốc. Trong năm năm tới, không truy thu sưu thuế, mong bá tánh an tâm phát huy sở trường của mình, nông tang, thủ công, thậm chí thi khoa cử cũng đều là quyền tự do của chư vị! Mong cho thiên hạ thái bình, mùa màng tươi tốt! Mong cho Hắc Long Quốc thiên thu vạn đại, vĩnh hưởng thái bình!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Dân chúng thấy được miễn năm năm sưu cao thuế nặng, ai nấy đều kích động quỳ xuống mà hô.

Tân đế đăng cơ, thiên hạ đồng lòng, chỉ còn lại nhiệm vụ lấy lại sự hưng thịnh và hào nhoáng khi xưa mà thôi.

Lý Văn Li cảm động ôm Bạch Quân Quân, vẻ vui mừng nơi đáy mắt khó mà che giấu nổi.

“Thiên hạ cuối cùng cũng được thái bình, sau này chúng ta có thể yên tâm phiêu bạt khắp nơi rồi.”

“Ừm.” Bạch Quân Quân gật đầu: “Ta có rất nhiều chuyện muốn làm, kế hoạch có thể từ từ thực hiện.”

Lý Văn Li cúi đầu hôn Bạch Quân Quân một cái: “Chỉ cần bà xã muốn, chuyện gì ta cũng nghe theo.”

Nhìn hai người ôm nhau thắm thiết, thậm chí còn kéo cổ người kia mà hôn tới hôn lui, Lâm nương tử không nhịn được nữa, bèn giơ cánh tay nổi da gà của mình lên: “Ta nói chứ, hai người các ngươi tốt xấu gì cũng nên tôn trọng ta một chút chứ. Dù sao ta cũng là bậc tiền bối của các ngươi mà, có cần đuổi cùng giết tận như vậy không hả?”

Nếu là Vũ Văn Loan Phi hoặc A Đao bị Lâm nương tử mắng mỏ như vậy, nói không chừng sẽ ngượng ngùng buông ngươi thương ra.

Nhưng trước mặt nàng ấy lại là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Đặc biệt là Lý Văn Li mặt còn dày hơn cả tường thành, hắn cười khoái trá:

“Không thích nhìn thì ngươi trả đũa đi, dù sao chiến sự cũng đã kết thúc, đại thúc què cũng đã được tự do, về sau hai người các ngươi cũng có thể tình chàng ý thiếp trước mặt chúng ta, ta bảo đảm sẽ không quấy rầy.”

Lâm nương tử hừ một tiếng, chỉ nói: “Chúng ta mà ân ái trước mặt người khác sẽ bị trời đánh chết! Đương nhiên, chắc là các ngươi cũng nghe qua sự tích Nhạn Quy Nam thời cổ đại rồi chứ đúng không? Không phải vì bọn họ yêu nhau quá thắm thiết, Gia Bà mới sinh lòng đố kỵ mà chia uyên rẽ thúy hay sao?”

“???” Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngẩn ngơ nhìn nàng ấy, nói đến văn học cổ đại… Đúng là bọn họ không giỏi lắm.

Lúc này Văn Nhân Phinh Đình cũng vừa hay đi tới nơi, nghe được Lâm nương tử nói như vậy thì đen cả mặt.

“Ngươi cũng đừng chó chê mèo lắm lông, rõ ràng Lộ Dục Du và Đường Hòa Uyển mới là là người bị chia uyên rẽ thúy vì yêu nhau quá thắm thiết.”

“Hả?” Lâm nương tử ngơ ngác: “Là... là vậy à?”

Văn Nhân Phinh Đình: “…”

Vũ Văn Loan Phi đi theo phía sau không nhịn được mà cười ha hả: “Văn Nhân phu tử, hôm nay mọi người không ở trong lớp học nữ đức của nàng, nàng giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bọn họ đi thôi.”

Cách đó không xa là đài cao để thực hiện đại điển, đang thực hiện đại lễ đăng cơ tối cao nhất của hoàng đế.

Ấy thế mà những người ngồi trên lầu lại chẳng mảy may bận tâm đến quyền lực ở nơi ấy, chỉ cảm thấy nghi thức này thật là rườm rà và nhàm chán, bèn ngồi xuống bàn, tập trung cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.

Tới khi phía dưới vang lên tiếng hoan hô của bá tánh, bọn họ mới tò mò nhìn qua.

Thì ra là cao trào của đại điển đăng cơ, đại điển sắp kết thúc, khắp chốn mừng vui đường rải tiền đồng, bạc vụn bay loạn khắp không trung.

Dân chúng đều vui vẻ muốn giành về cho mình chút lộc mừng.

Bạch Quân Quân nhìn mà thèm: “Không hổ là Diêm chưởng quỹ, có thể kiếm ra được từng ấy tiền tiết kiệm ở hậu phương.”

Quán rượu Đông Thăng của nàng ấy quả nhiên không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment