Trừ mấy điều ấy ra, Lý Văn Li còn nói về mục đích quay trở lại nơi vô chủ.
Tuy rằng hiện giờ chiến loạn đã không còn, nhưng dân chúng cũng chỉ mới được bình an. Dựa theo quy luật triều đại, trong lúc mọi người tu bổ sửa soạn, ắt sẽ xuất hiện thiên tai.
Khi trước trong chiến loạn, tất nhiên dân chúng sẽ tìm đến quan phụ mẫu. Nhưng giờ đây đã có nước, có vua, dân chúng nhất định sẽ tìm tới hoàng đế để giải quyết vấn đề.
Ở nơi vô chủ, trước khi bọn họ ra ngoài đã gieo một đợt lúa rất lớn, thới khi chỗ lương thực ấy được thu hoạch, vừa hay có thể trở giúp Vũ Văn Kỳ, chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.
Vì thế bọn họ mới quay về để gấp rút chăm lo đồng áng, tới khi thu hoạch xong xuôi, bọn họ sẽ chuyển lương thực tới đây.
Mà lúc này, nhiệm vụ của Vũ Văn Kỳ ngoài việc lo cho muôn dân, cho xã tắc, còn phải để ý đến đất bắc.
Nhất định phải phải Hắc Long Quân tới đó tuyên thệ chủ quyền trong thời gian ngắn nhất, thu cả đất bắc vào trong tay.
Nếu như trì hoãn, bên kia rất có thể sẽ xuất hiện thế lực mới, vài thập kỷ sau, nơi đó sẽ lại trở thành một mối họa ngầm.
Xem xong thư này, cảm giác mất mát và tiếc nuối của Vũ Văn Kỳ nhanh chóng được thay thế bằng sự cảm động.
Hồ ly ca ca và Quân Quân đã giúp đỡ hắn rất nhiều thứ.
Không có bọn họ, vùng phía đông đã sớm bị Vũ Văn tuyển chiếm lĩnh. Không có bọn họ, hoàng đô cũng sẽ không quy thận nhanh như vậy. Không có bọn họ, vùng phía tây càng không thể bình yên. Ấy thế mà giờ đây trái ngọt cây xanh, bọn họ lại chẳng hề tranh công, trong lòng chỉ muốn hắn tránh được tương lại trước mắt, hay mầm mống hiểm họa trong dân gian.
Vũ Văn Kỳ cũng không biết mình có tài đức gì mà lại được bọn họ ưu ái đến vậy.
Diêm chưởng quỹ đã lâu không lộ diện cuối cùng cũng xuất hiện.
Khi nhóm người Lý Văn Li rời đi, Diêm chưởng quỹ cũng biết, thậm chí còn có tiễn mấy dặm đường.
Nàng ấy cũng biết đệ đệ sẽ rất tiếc nuối khi bọn họ rời đi, cho nên mới tới đây an ủi.
“Nếu biết bọn họ đối với mình ra sao, đệ càng không thể phụ sự kỳ vọng của bọn họ, dẫn dắt mảnh đất này, khiến cho bá tánh ở đây đều được bình an hạnh phúc, đây chính là trách nhiệm và sứ mệnh của đệ.”
Vũ Văn Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi tỷ tỷ, đệ nhất định sẽ chăm lo việc nước, để Hắc Long Quốc dồi dào hưng thịnh hơn cả Bạch Câu Quốc, để dân chúng cũng được an cư lạc nghiệp.”
“Như vậy cũng tốt.” Diêm chưởng quỹ thở dài một tiếng: “Cứ như vậy đi, để những người thân thích, binh sĩ, bằng hữu ngã xuống về chúng ta, đều có thể mỉm cười nơi chín suối.”
Vũ Văn Kỳ sửng sốt, đáy mắt tỷ tỷ thật là cô đơn, chắc là đang nhớ tới tỷ phu A Phi.
Nghĩ đến tỷ phu đã bỏ mạng vì mình, Vũ Văn Kỳ cũng áy náy vươn tay ra, ôm tỷ tỷ vào lòng mình.
“Tỷ tỷ, về sau đệ sẽ thay tỷ phu A Phi che chở tỷ, chăm sóc tỷ, nếu tỷ muốn, đệ cũng có thể tìm một mối hôn sự tốt khác cho tỷ.”
Diêm chưởng quỹ bỗng bật cười: “Ta ấy à, bận bịu lo việc làm ăn còn sợ chẳng có thời gian, lấy đâu ra thì giờ mà đi tìm người tốt gì đó chứ. Như bây giờ là tốt lắm rồi, đệ yên tâm, ta cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều làm gì, ta sẽ để A Phi được nhìn thấy thiên hạ thái bình khó có được này.”
Hai tỷ đệ bọn họ đã nói rất nhiều, rất nhiều điều ở nơi biệt viện nhóm người Bạch Quân Quân từng đặt chân tới, trời đêm cũng ngày một tối dần.
…
Lúc này, nhóm người Bạch Quân Quân cũng đã tới Tam Xá Khẩu.
Vu Noãn và Kiều chưởng quỹ là những người nghĩ ngợi nhiều nhất khi trở lại nơi này.
Khi trước bọn họ vất vả lắm mới trốn ra được, nơi này vẫn còn là địa bàn của núi Vu Tổ, vô cùng nguy nga và thần bí.
Ai mà ngờ trong nửa năm ngắn ngủi, núi Vu Tổ đã không còn sót lại chút gì, ngay cả chướng khí bên trong cũng đã biến mất.
Hai người tiến đến núi Vu Tổ nhìn một lát, nhưng nơi này đã bị lửa đốt thành tro từ lâu, ngoài đỉnh núi đen ngòn, chẳng còn sót lại thứ gì.
Đối mặt với sự thay đổi này, bọn họ cũng chẳng còn cách nào.