Có điều bọn họ cũng chỉ thổn thức về những chuyện trong quá khứ, lúc này hai người cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngược lại, Bạch Quân Quân không hề kiêng kỵ đề tài này, chỉ ung dung nói: “Thật ra nơi này rất thích hợp làm quán trọ, dù sao nó cũng nối liền từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam, sau này thương gia sẽ nườm nượp không dứt.”
Còn nữa, đồ đạc ở nơi vô chủ cũng phải vận chuyển ra ngoài, dùng nơi này làm trạm trung chuyển cũng rất tốt.
Bạch Quân Quân nói: “Nếu không cứ giao nơi này cho Kiều chưởng quỹ như trước đi. Dù sao ngài hành nghề nhiều năm, cũng tương đối am hiểu đạo kinh doanh.”
“Ta?” Kiều chưởng quỹ liên tục xua tay: “Không giấu gì ngài, năm đó lúc ở Hoàng đô ta vẫn luôn bị người ta trách cứ, ta không am hiểu đạo này đâu.”
Sau khi Triệu Tiểu Miêu đến thì quán rượu Đông Thăng ở Hoàng đô mới được hồi sinh, trước đây ở trong tay ông ta vẫn luôn sống dở chết dở.
“Nói đến kinh doanh, thật ra Lâm nương tử thích hợp hơn ta nhiều.” Kiều chưởng quỹ rất công bằng lên tiếng.
“Ta làm bà chủ phụ trách đếm tiền với đưa ra ý tưởng thì còn được chứ bảo ta làm người quản lý công việc nội bộ thì không được đâu. Kiều chưởng quỹ, ngài hãy tha cho ta đi, hơn nữa vất vả lắm ta mới đoàn tụ được với người què, còn đang dự định dạo chơi khắp chốn, du lịch tuần trăng mật nữa.”
Lúc này, đại thúc què chân bị điểm danh chỉ đỏ mặt, cười ngây ngô.
Giờ đây, ba sư huynh đệ bọn họ, Sơn Hải tiên sinh và tiểu sư muội đã cùng nhau quay về.
Dọc theo đường đi, mọi người đã bàn bạc xong xuôi, trở về lập tức tổ chức hôn lễ cho đại sư huynh và tiểu sư muội, sau đó mọi người bắt đầu cuộc sống mới ở ngay tại nơi đây.
Lâm nương tử đã lên kế hoạch cho tương lai của mình ổn thỏa, kết quả Kiều chưởng quỹ lại muốn đào hố nàng ta.
Nàng ta chỉ muốn làm sâu gạo thôi.
Thấy Lâm nương tử từ chối, Kiều chưởng quỹ cũng rất khó xử.
Lý Văn Li cười nói: “Kiều chưởng quỹ cứ nhận việc này đi, một là có cái để tiêu khiển, hai là để cho người trẻ tuổi được đi đây đi đó nhiều hơn, đừng ràng buộc bọn họ.”
“…” Kiều chưởng quỹ.
Không phải lớn tuổi mới nên nghỉ ngơi nhiều hơn, để người trẻ tuổi làm việc sao?
Sao đến đây lại thay đổi rồi?
Nhưng mà lúc này, những người trẻ tuổi kia đã vô cùng hớn hở mà bỏ đi, còn lại Kiều chưởng quỹ bất đắc dĩ nhìn nơi này thở dài.
Đan Hạc tiên sinh vỗ vỗ ông ấy nói: “Ông cứ chấp nhận ý tốt này của bọn họ đi.”
Nói trắng ra thì dù sao núi Vu Tổ cũng là quê hương của Kiều chưởng quỹ và Vu Noãn, tuy rằng núi Vu Tổ đã không còn tồn tại nữa nhưng chỉ cần bọn họ còn sống thì huyết mạch vẫn sẽ được truyền thừa.
Bạch Quân Quân không nói rõ nhưng Đan Hạc tiên sinh vừa liếc mắt một cái đã hiểu được ngay nỗi khổ tâm này của bọn họ.
Kiều chưởng quỹ chỉ thở dài: “Một khi đã như thế thì ta nhận lấy phần ân tình này vậy, có điều ta sẽ không lấy số tiền kiếm được sau này đâu, vẫn sẽ giao cho Quân Quân cô nương.”
Bạch Quân Quân không quan tâm lắm, gật gật đầu: “Được, ngài cứ xem đấy mà làm.”
Dù sao nàng đã có được vàng bạc châu báu của cả một cái quốc khố, một quán trọ tí xíu này cũng chả lọt được vào mắt nàng.
Nhưng mà chả lọt vào mắt thì chả lọt vào mắt, không thể gạt ý tốt của Kiều chưởng quỹ đi được.
Cho nên Bạch Quân Quân rất hiểu chuyện mà đồng ý.
Sau khi bàn bạc xong tất cả những chuyện này, mọi người mới xuất phát về phía nơi vô chủ.
Dù sao địa bàn của Tam Xá Khẩu rất lớn, muốn cải tạo nó thành khu dân cư và quán rượu thì vẫn cần thời gian và nhân lực, vật lực. Dù sao bọn họ có rất nhiều thời gian, cũng không nôn nóng trong một chốc một lát này.
Sau khi bố trí xong nơi đi chốn về, mọi người lập tức rời đi.
Nếu tính toán một cách cẩn thận thì mọi người đã ra ngoài khoảng hai tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li dẫn mọi người đi tìm hiểu về non sông tốt đẹp của mảnh đất này, có điều đối với người của tộc Thôn Hỏa, bên ngoài có đẹp thế nào đi chăng nữa vẫn không bằng vẻ đẹp nơi quê nhà.
Bây giờ, trở lại địa bàn quen thuộc, thậm chí không khí cũng trong lành theo.
Bọn họ không còn băn khoăn nữa, tất cả đều phấn khích chạy nhảy khắp nơi, ngay cả Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi bọn họ, vui mừng chạy nhảy theo.