Đưa ra một nhóm người phụ trách vận chuyển cá sấu, những người còn lại tiếp tục đi thẳng vào sâu trong rừng cây.
Bên này suy cho cùng người ở khan hiếm, lại thêm mùa xuân hạ tiết chính là lúc thịt thú rừng tán loạn khắp nơi, mọi người đương như đi vào một vườn bách thảo, cũng khó trách đám cá sấu đó sẽ tụ tập ở nơi này. Chỉ là ăn những động vật này cũng đủ mập một mùa hè rồi.
Nhưng thức ăn của mọi người đầy đủ sung túc thật sự cũng không nghĩ đến việc săn đám thịt rừng này, nhiều nhất là nhìn thấy vật gì ly kỳ hoặc là có thể nuôi nhốt thì thuận tay mang về.
Cứ như vậy, mọi người đi tới Kim Diễm Quốc cũ.
Lúc trước Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ở nơi này làm kết giới, cho nên tháp gió vẫn bảo trì dáng vẻ như lúc phát hiện.
Lâm nương tử ngưỡng mộ cúng bái sự thực nghiệp của người xuyên việt một phen, càng tự thẹn với tài năng thiển cận của mình.
Chắc hẳn vị đại ca kia sau khi đi vào Kim Diễm Quốc, trợ giúp Kim Diễm Quốc trở thành quốc gia có GDP đệ nhất, nhìn lại nàng ta, tới nơi này mười năm rồi không cống hiến được cho nước Bạch Câu nửa điểm sức mạnh thì thôi đi, thậm chí sau khi nước loạn, ngoại trừ cứu được mấy đứa bé thì nửa điểm tác dụng cũng không có.
Người so sánh với người... Quả nhiên vẫn là văn hóa xếp ở vị trí thứ nhất.
Thổn thức cảm khái xong, Lâm nương tử cũng gia nhập đội ngũ vận chuyển động cơ, nhưng khi Lâm nương tử đang xách đồ cũng cảm giác không đúng, nàng ta kỳ quái nhìn về phía Bạch Quân Quân và Lý Văn Li: "Các ngươi... Tìm máy phát điện làm cái gì?"
Nàng ta không khỏi có loại dự cảm, hai người này không phải muốn làm cha đẻ của điện ở thế giới này đấy chứ?
Bạch Quân Quân cười thần bí: "Nếu như có thể lấy đèn điện ra ta cảm thấy thật không tệ."
Không nói cái khác, chí ít đối với chiếu sáng mà nói, nhưng so sánh với nến thì thực tế hơn nhiều.
Hiện tại vấn đề đồ ăn và địa bàn đều đã được giải quyết, duy chỉ có điện dùng trong sinh hoạt là phiền phức.
Nếu như có thể cải thiện dùng điện, còn không phải là càng tốt hơn sao?
Lời của Bạch Quân Quân khiến cho Lâm nương tử á khẩu không trả lời được, nàng ta lúng ta lúng túng hỏi: "Chúng ta... Có thể làm được không?"
Khỏi cần phải nói, chỉ với chính nàng ta mà nói, hiện tại cho dù cho nàng ta mười cái máy phát điện nàng ta cũng không tạo ra được đèn điện. Chẳng lẽ hai người tới từ tận thế này còn có thể tạo ra đèn điện?
Ở chỗ bọn họ, hẳn là không tồn tại điện lực chứ?
Bạch Quân Quân nói: "Không sao, chúng ta ở nơi này có nhiều bộ não thông minh như vậy, chúng ta không được còn có đời sau, đời sau không được còn có đời sau nữa, nói tóm lại sẽ có người nghiên cứu ra."
"..." Lâm nương tử.
Nghe rất có tinh thần ngu công dời núi, nhưng... Ngu Công dời núi kiên trì bền bỉ là được, phát minh ra thứ đồ chơi đèn điện này vẫn phải có chút lý luận chuyên nghiệp?
Suy nghĩ linh tinh có thể ra cái gì?
Bạch Quân Quân lại lấy bản chép tay vị đại thần tiền bối kia để lại từ trong không gian ra.
"Ngươi quên mất cái này rồi à? Ta có lão tổ tông trợ giúp."
Lâm nương tử nhìn thấy quyển sổ này đúng nghĩa đồng hương thời gian làm việc chí cảm khái không thôi, nàng ta thoải mái gật đầu: "Các ngươi nói rất đúng, năm đó lão tổ tông đã có thể tạo ra tháp gió, bọn họ chỉ dọc theo dấu chân của hắn tiếp tục khai mở đất đai, có cái gì mà không có khả năng?"
Lâm nương tử không tiếp tục trì hoãn thời gian của bọn họ nữa, nghiêm túc vùi đầu làm việc ở trong.
Trước đó lúc Bạch Quân Quân tìm tòi nghiên cứu thành trì của Kim Diễm Quốc, đã từng cảm nhận được ở dưới đáy Kim Diễm Quốc này có đường ống giăng khắp nơi.
Những vật này có dầu mỏ, cũng có dây điện.
Nói một câu không khoa trương, chắc hẳn hơn một ngàn năm trước, Kim Diễm Quốc đã được dùng điện, nhưng có lẽ dường như phát triển quá nhanh, tóm lại Kim Diễm Quốc bị tiêu diệt rồi.
Trải qua ngàn năm phong hoá, hiện tại ngoại trừ đường ống chôn dưới Kim Diễm Quốc, văn minh trên mặt đất đã không còn tồn tại từ lâu.