Mọi người vừa trở lại sào huyệt, dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ.
Dù sao ở nơi này không cần ăn gió nằm sương, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, so sánh với dân chúng lầm than ở bên ngoài, chỉ số hạnh phúc ở nơi này quá cao.
Chờ đoàn người ca múa cuồng hoan mấy ngày, cuối cùng cũng nhớ ra máy phát điện bị lãng quên ở bên kia tế đàn.
Nhân dịp đám cưới hoa nở, mọi người lại một lần nữa tiến quân lên trên núi, muốn đi lấy bảo bối mà tiền bối người xuyên việt để lại trở về.
Lúc trước, Lâm nương tử không đi cùng, nàng ta cũng là sau đó mới biết được thì ra từ trăm ngàn năm trước đã có người xuyên việt tới, hơn nữa còn có thể là một học bá.
Là một đồng tộc nhưng học hành cặn bã, nàng ta cảm thấy cần phải đến chiêm ngưỡng cúng bái lão tiền bối một chút.
Thế là lần này nàng ta đặc biệt xuất phát đi theo đội tìm kiếm.
Tế đàn bên kia từ sau khi Đại Tuyết Phong Sơn, mọi người cũng không đặt chân tới nữa, lần này lại đi, không nghĩ tới xung quanh tế đàn lại tập kết lít nha lít nhít một đống cá sấu.
Nhìn thấy Thổ Long kín đường, mọi người có chút khẩn trương.
Sợ hãi dĩ nhiên là có, nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn.
Dù sao trên thân mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều mặc da rồng đất, thứ này bình thường không cảm thấy có gì, vào lúc giết âm binh thật đúng là giúp bọn họ ân lớn.
Bọn họ sở dĩ có thể thoát hiểm khỏi miệng hổ âm binh, có một phần rất lớn là nhờ da rồng đất này cản trở trùng kích.
Cho nên, lần nữa nhìn thấy rồng đất, mọi người càng nhiều hơn chính là hưng phấn!
Ai có thể từ chối sự mê hoặc của bảo giáp thượng đẳng chứ!
Bạch Quân Quân nhìn thấy ánh sáng trong mắt mọi người, cũng hiểu suy nghĩ của bọn họ.
Nghĩ tới đây là cổ đại, có thể săn được cá sấu suy cho cùng không nhiều, chắc hẳn chủng tộc này vẫn thống trị ở nơi đây, nếu không thì cũng sẽ không được gọi là "Rồng đất".
Bọn họ phải sinh hoạt ở nơi này, chắc chắn phải đuổi rồng đất đi, nếu không chung quy là một tai hoạ ngầm.
Cho nên, Bạch Quân Quân nói về phía đám cá sấu đó: "Hạn cho các ngươi trong vòng một canh giờ lập tức rời khỏi đây, nếu không, chúng ta sẽ hạ sát thủ."
"..." Cá sấu.
Những con cá sấu này cũng không phải gia súc thường trú ở nơi này, chúng nó chẳng qua là xuân về hoa nở theo dòng nước đến nơi này nghỉ lại, chờ mùa đông thì sẽ rời đi.
Nơi này đất đai phì nhiêu động vật hoang dã cũng rất nhiều, chỉ là không nghĩ tới ngoại trừ động vật hoang dã, lại còn toả ra rất nhiều động vật hai chân.
Từ khoảnh khắc động vật hai chân xuất hiện, đám cá sấu không thể rời mắt khỏi bọn họ, thậm chí khóe miệng còn có một nụ cười thần bí.
Dáng vẻ này nhìn cũng không giống như sẽ tuỳ tiện thả cho đám Bạch Quân Quân qua sông.
Song phương đều có chủ ý xấu với đối phương, trong lúc mấu chốt này dĩ nhiên là ai cũng sẽ không lui.
Mà Bạch Quân Quân hỏi ra câu này, chẳng qua là cho mình một lý do để phóng đại.
Dù sao... bọn họ đã cho lý do để rút lui, nếu như bọn nó không đi, vậy sẽ coi như là khiêu khích.
Quả nhiên, đám cá sấu đó cũng không tiếp thu ý kiến của Bạch Quân Quân, chúng nó chẳng những không rời đi, ngược lại còn tập kết càng ngày càng nhiều, thậm chí có con đã chậm rãi leo lên bờ, nghiễm nhiên muốn bắt đầu là đứa đầu tiên đi cướp đoạt đồ ăn no nê rồi.
Lý Văn Li không khách khí nữa, trực tiếp rút Thanh Vĩ của chính mình ra.
Hắn rút đao khiến cho người của thôn Hỏa tộc lập tức đề phòng, trong chốc lát đại chiến hết sức căng thẳng.
Đám cá sấu nhìn thấy đồ ăn giết điên rồi, mà bọn nó vì để bảo vệ miếng đất này cũng giết điên rồi.
Người sở hữu dị năng âm thầm tương trợ, đám cá sấu sao có thể toại nguyện?
Rất nhanh nơi này đã chất đống rất nhiều xác cá sấu.
Đám cá sấu nhỏ thấy tình thế không đúng thì quay đầu chạy, chui vào đáy nước không thấy lên nữa.
Bọn họ cũng không đuổi theo đánh, chỉ trừng trị đám cá sấu chủ động công kích người này, sau đó cho người kéo về.