Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1259 - Chương 1259. Vui Vẻ Phồn Vinh

Chương 1259. Vui vẻ phồn vinh Chương 1259. Vui vẻ phồn vinh

Mọi người ở đây không ngừng nói về những thứ mà chính mình nhìn thấy so sánh với bên ngoài thì khác biệt cỡ nào, hai anh em ở xưởng đồ da lẩm bẩm một tiếng.

"Các ngươi gặp những thứ này tính là gì, các ngươi nếu như biết hôm nay hai huynh đệ chúng ta nhìn thấy thứ gì đó mới khoa trương!"

"Còn có thứ gì khoa trương hơn so với chúng ta đã nhìn thấy sao? Còn lâu ta mới tin!"

"Ta cũng không tin! Ta cảm thấy ruộng lúa khoẻ mạnh chính là thứ khoa trương nhất."

"Không không không, vẫn là những quả trứng hai lòng đỏ kia lợi hại!"

Hai anh em này lại a lên một tiếng: "Thôi chúng ta cũng không úp mở nữa! Hôm nay chúng ta nhìn thấy... rồng đất!"

"Cái gì?" Mọi người mở to hai mắt nhìn.

"Rồng đất!" Huynh đệ ở xưởng da lại một lần nữa nhấn mạnh.

Nói đến đây, chính bọn họ cũng kinh ngạc.

Hai người ở Hoàng Đô năng khiếu chính là chế tạo da thú vân vân, bọn họ dĩ nhiên được phân phối đến xưởng đồ da.

Vốn cho rằng nhiều nhất chỉ là chút da thú gia công thôi, ai ngờ không phải!

Ở bên trong nằm một đống rồng đất!

Trời đất thánh thần ơi! Rồng đất!

Hơn nữa số lượng đã gần trăm, mỗi một con đều to như con trâu!

Ai da, rồng đất này ăn thịt người, cũng không biết người nơi này phải trả giá như thế nào mới có thể săn được đám rồng đất này.

Càng khoa trương hơn là tất cả đám rồng đất này đều mới, nói cách khác thời gian săn được bọn nó tuyệt đối không dài.

Bọn họ còn lâu mới tin người nơi này đối phó với trăm con rồng đất lại không thương vong lấy một người, nhưng người nơi này đối với chuyện này lại không nhắc tới một lời!

Chuyện này chỉ có thể nói rõ chút thương vong ấy trong mắt bọn họ căn bản không tính là gì.

Rốt cuộc phải cường đại đến mức nào mới có thể coi hơn trăm con rồng đất này là tầm thường?

Hai huynh đệ không cách nào tưởng tượng nổi.

Càng mất mặt chính là, bọn họ ở Hoàng Đô đã coi như là tay lão làng trong chế tạo da thú, rất nhiều lão gia quý tộc đều bắt bọn họ tới chế tạo da thú.

Hai huynh đệ có kinh nghiệm trong công việc tới nơi này lại phạm vào thế khó, bọn họ mặc dù có kinh nghiệm phong phú, nhưng cho tới nay chưa từng xử lý da rồng đất, cho dù là lột da hay là gia công sâu, tất cả đều không biết!

Hai người giống như là người mới vào nghề, nhìn lấy rồng đất thì ngây ra như phỗng.

May mà những da thú sư khác cũng không chế giễu bọn họ, thậm chí vào lúc làm việc trình tự chế tạo các loại, sẽ còn bàn giao những chi tiết không rõ.

“Rồng đất” của hai huynh đệ quả nhiên đứng đầu nơi này, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Đoàn người tập trung tinh thần lắng nghe, hận không thể ngày mai cũng đến xưởng da nhìn xem dáng vẻ rồng đất dài ngắn thế nào.

Nhưng bọn họ mới đến, lại sợ tán loạn khắp nơi sẽ phạm vào kiêng kị.

Đang lúc mọi người do dự không biết nên làm thế nào cho phải, một lão đầu đi ngang qua nghe thấy.

Cười ha hả nói với bọn họ: "Nơi này không có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần không trộm không cướp không lừa gạt không dối trá, muốn làm cái gì đều có thể, đừng nói đi xem rồng đất một chút, bây giờ các ngươi muốn đổi nghề học tập chế tác da thú cũng không có vấn đề."

"!"

Mọi người lại một lần nữa cảm nhận được sự tự do, tất cả cũng nhịn không được nước mắt lưng tròng.

Quanh đi quẩn lại cả một đời, cuối cùng đã có thể gặp được nơi tốt rồi.

Hi vọng vùng tịnh thổ này mãi mãi cũng không có chiến tranh, mãi mãi cũng coa thể yên bình như này.

Cứ như vậy, một đám di dân dậy sóng ở mảnh đất yên tĩnh này.

Người ra vào Vùng đất vô chủ tấp nập, mọi người nhận thức lại về nơi này, cũng thay đổi cách nhìn về nơi này.

Dần dần, Vùng đất vô chủ biến thành "Ngô Địa", từ ăn lông ở lỗ, hoang tàn vắng vẻ trở thành màu mỡ tự do, vùng đất thần tiên.

Mọi người đến Ngô Địa mua đồ, làm ăn cũng trở thành khiến cho người ta hâm mộ.

Mỗi một người đi ngang qua đều sẽ tò mò, rốt cuộc Ngô Địa do ai quản lý, vì sao không giống bình thường như thế.

Người địa phương sẽ chỉ nói cho ngươi biết, đây là địa bàn của thiên thần, đồng thời cũng là chủ nhân Ngô Địa của mình, nơi này do thiên thần bảo vệ, mà mỗi một người bọn họ đều là sứ giả của thần, đều có trách nhiệm giữ gìn trật tự.

Bình Luận (0)
Comment